Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3061: Chương 3061: Nỗi sợ của sư niệm [9]




Sở Húc Ninh híp mắt nhìn ai đó còn đang nhìn mình chăm chú.

“Chuyện này em đừng xen vào nữa, cứ ngoan ngoãn làm việc của em đi.” Làm sao Sở Húc Ninh có thể để cô đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm được?

Sư Niệm tiếp tục kéo anh lại: “Anh về nước kiểu gì, bây giờ đường hàng không đã bị phong tỏa rồi. Chính anh cũng đã nói chuyện này có dính dáng đến vấn đề chính trị quốc gia! Em không hỏi chuyện này là thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới em nhưng em biết cái hệ thống kia chắc chắn sẽ liên lụy đến chúng ta! Bọn họ sẽ không để anh còn mạng mà mang con chip đó về đâu!”

Sư Niệm rất nóng ruột nên cô cũng nắm cổ tay anh rất chặt.

Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn tay của cô rồi lại ngẩng đầu nhìn cô lần nữa.

“Đây là trách nhiệm của anh.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói.

“An toàn của anh cũng là trách nhiệm của em.” Sư Niệm cương quyết nói. Cô có chút hối hận vì khi nãy đã giao con chip kia cho anh.

Trái tim của Sở Húc Ninh hẫng lại một nhịp, chân vừa chạm đất có hơi hơi lạnh.

Từ khi mới mười tuổi, mục đích sống của Sở Húc Ninh đã là để bảo vệ những người bên cạnh được an toàn.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng: An toàn của anh cũng là trách nhiệm của em.

Mà người này lại là vợ của anh.

Sư Niệm thấy Sở Húc Ninh không tiếp tục bước xuống giường nữa nên lại càng bám chặt lấy cổ tay của anh không buông: “Nếu như con chip đó để ở chỗ anh thì nhất định anh sẽ có chỗ cố kỵ, nhưng nếu nó không ở trên người anh thì anh mới có thể thoải mái đánh một trận rời khỏi nơi này!”

Sở Húc Ninh thấy hơi dao động. Anh thừa nhận phân tích vừa rồi của Sư Niệm rất chính xác.

Nếu đang giữ con chip trong tay đương nhiên anh không có khả năng thoải mái đánh một trận, kiểu gì cũng vẫn bị phân tâm về việc con chip.

“Nhân lúc này khi bọn họ còn chưa biết thân phận của em thì để em mang con chip đó về, đấy mới là cách tốt nhất!” Sư Niệm nói rồi quỳ xuống, hai tay nắm lấy bả vai của anh: “Sở Húc Ninh, anh là quân nhân. Em là con gái của quân nhân, là vợ của quân nhân, hoàn thành nhiệm vụ mới là điều quan trọng nhất!”

Sư Niệm nói rồi lại nắm lấy cánh tay đã cứng ngắc của anh: “Đường bay của máy bay trực thăng đã bị phong tỏa toàn bộ. Các anh lại không có thể sử dụng đường hàng không dân dụng, chỉ riêng trong cái thành phố này thôi, nếu anh cầm theo con chip thì đừng mong thoát ra được!”

“Sư Niệm, chuyện này không... “

“Vợ lính, lính rồi mới đến vợ! Sở Húc Ninh, anh không thể làm việc theo cảm tính được.” Sư Niệm trầm giọng nói, đột nhiên lại bị Sở Húc Ninh tấn công.

Cô kinh ngạc, muốn tránh về sau theo quán tính, nhân lúc Sở Húc Ninh nắm lấy cổ tay mình, cô đá lên rồi xoay người trốn thoát đòn tấn công này. Thế nhưng Sư Niệm còn chưa kịp đứng dậy thì cổ chân của cô đã bị Sở Húc Ninh nắm lấy rồi mạnh mẽ lôi đến bên cạnh anh. Sở Húc Ninh khóa chặt cơ thể của cô lại, khóa luôn cả hai tay cô ra sau lưng, người đè lên.

Lần này anh dùng đến tám phần sức lực.

“Em thế này thì đánh nhau với người ta thế nào được đây? Ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng không làm được.” Sở Húc Ninh thấp giọng nói bên tai cô rồi mới buông người ra: “Nếu như anh là kẻ địch của em thì vừa rồi em đã gãy một chân và một cánh tay rồi đấy!”

Sư Niệm mím chặt môi lại. Khi Sở Húc Ninh buông cô ra, cô nhanh như chớp xoay người gạt phăng cánh tay của anh đi: “Là do anh bất ngờ tấn công nên em mới không kịp chuẩn bị đấy chứ!”

“Kẻ địch sẽ không cho em thời gian để chuẩn bị đâu!” Sở Húc Ninh chỉ thẳng ra vấn đề của cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sư Niệm đang đỏ bừng vì tức giận, anh liền chống hai tay bên người cô rồi nói: “Vợ lính thì tính là lính gì đây? Em phải trở về, nhưng tuyệt đối không thể mang con chip kia về cùng được.”

“Em không chịu!” Mọi người đều biết Sư Niệm rất cố chấp, nhưng cô lại luôn thỏa hiệp một cách vô thức trước Sở Húc Ninh. Đây là lần đầu tiên Sư Niệm kiên quyết đối đầu với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.