Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 279: Chương 279: Nửa đời trước của anh có viên giai di làm bạn




Lạc Hiên nhìn hai kẻ đang cấu kết với nhau làm việc xấu này, nhướng môi cười nhạt, “Sở tổng không bầu bạn với giai nhân mà chạy đến đây thế này, hình như không hay lắm đâu nhỉ.” Lạc Hiên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “giai nhân“.

Thủy An Lạc bực tức nghĩ, cái gã này sao lại bẩn tính thế cơ chứ? Anh ta cứ phải dẫn chủ đề về phía cô mới chịu được à?

Sở Ninh Dực thản nhiên nhìn Lạc Hiên nói, “Không khiến anh Lạc đây phải nhọc lòng, chúng tôi đi trước đây.” Nói rồi liền kéo Thủy An Lạc đi thẳng.

Cổ tay bị nắm chặt hơn bình thường khiến Thủy An Lạc giật thót trong lòng. Đúng là tránh được mùng một không tránh nổi ngày rằm mà, cô sắp bị anh xử lý mất rồi. Thủy An Lạc ngoái lại nhìn về phía Lạc Hiên, anh ta đang ung dung nhìn cô bằng cái ánh mắt tiễn người ta lên đoạn đầu đài. Thủy An Lạc nghiến răng, cái gã chết tiệt này, thù hôm nay cô ghim lại rồi đấy nhé.

Lạc Hiên nhìn Thủy An Lạc bị lôi xềnh xệch đi thì tâm trạng tốt lắm, con nhóc này đúng là nằm ngoài dự đoán của anh, chẳng trách ba anh lại bảo đừng có coi thường cô.

Sở Ninh Dực đẩy Thủy An Lạc vào ghế lái phụ trên xe, sau đó nhanh chân vòng qua bên kia ngồi vào ghế còn lại, lên xe rồi liền cạnh một cái khóa hết cửa xe lại, không đợi Thủy An Lạc kịp nói gì liền nhanh chóng lái xe đi.

Thủy An Lạc thấy thế liền phát hoảng, vội thắt chặt dây an toàn lại, cô vẫn chưa muốn chết đâu.

Sở Ninh Dực lái xe khỏi bệnh viện rồi mới nói: “Sao em lại ở đây?”

Thủy An Lạc cúi đầu không nói gì. Bởi vì cô chạm đến vết thương lòng của anh nên anh mới tới tìm Viên Giai Di, vì cô ta và anh có quá khứ giống nhau, mà lúc ấy cô vẫn chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch.

Đau!

Trong lồng ngực bỗng dâng lên cơn đau chưa bao giờ có.

Nửa đời trước của anh, có Viên Giai Di bên cạnh bầu bạn.

“Nói!” Sở Ninh Dực vẫn chẳng có gì gọi là kiên nhẫn cả, cho dù là đã vừa có người giúp anh xác định lại tâm tư của mình xong.

“Bị mộng du.” Thủy An Lạc cáu kỉnh đáp lại, sau đó quay mặt đi nhìn ra cửa.

“Hừ, mộng du mà cũng đi xa quá nhỉ.” Sở Ninh Dực cười lạnh một tiếng rồi dừng xe lại bên cầu.

Anh nghiêng đầu nhìn Thủy An Lạc đang cáu kỉnh nhìn bên ra bên ngoài. Trước khi Thủy An Lạc nói ra, anh tuyệt đối sẽ không mở miệng nói yêu cô, tuyệt đối không!

Thủy An Lạc thấy anh dừng xe lại thì lấy làm lạ liền quay lại nhìn anh, nhưng vừa mới chạm phải ánh mắt của anh cô liền muốn chạy trốn. Cơ mà đôi mắt đó dường như ẩn chứa một thứ ma lực không thể nói rõ bằng lời khiến cho cô không thể dời mắt được.

Đôi mắt của Sở Ninh Dực sâu thẳm dần, rồi anh dần dần dựa sát vào cô, “Đuổi theo anh ra ngoài?”

“Còn lâu, tôi đến bệnh viện là vì có việc thôi.” Thủy An Lạc phản bác xong liền chột dạ mà quay mặt ra ngoài.

“Ngốc ạ, có nói dối cũng không xong.” Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, “Chuyện tối nay là do anh không đúng, anh không nên tự dưng lại nổi điên lên như vậy, thế nên coi như em cầu xin anh thành công rồi đi.”

Thủy An Lạc nghe anh nói vậy liền ngẩng phắt lên, tuy còn chưa hiểu rõ tại sao lắm nhưng vẫn cười tít mắt nhìn anh: “Nói là phải giữ lời đấy nhé?”

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Chuyện của Viễn Tường không cần em nhúng tay vào đâu, bằng không đến lúc đó chỉ rước thêm phiền phức thôi.”

“Vâng! Vâng!” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, cô cũng chỉ mong có thế thôi.

Sở Ninh Dực khởi động lại xe, tâm trạng của Thủy An Lạc cũng tốt lên, đã chịu nở nụ cười. Cô chống cằm ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Sở Ninh Dực. Tuy hầu như lúc nào anh cũng lạnh lùng nhưng vẫn luôn đối xử rất tốt với cô.

“Đúng rồi, tôi muốn đón ba tôi về viện, mai tôi sẽ đi tìm đàn anh để giải quyết chuyện này.” Thủy An Lạc lên tiếng, nhưng vừa nói xong liền cảm thấy nhiệt độ trong xe bỗng giảm xuống luôn vài độ.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.