Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1005: Chương 1005: Phá giải mật mã [7]




Sau khi Sở Ninh Dực đi khỏi, Thủy An Lạc lập tức gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang cùng mẹ mình đi dạo trung tâm mua sắm mua quà tặng để ngày mai đến An gia.

“Bây giờ mày đang ở đâu đấy?” Thủy An Lạc cố gắng để giọng nói của mình nghe sao bình thường nhất.

“Trung tâm mua sắm. Ngày mai đến An gia, mẹ tao nói phải mua vài món đồ. Mày biết An phu nhân thích cái gì không?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn các món hàng muôn màu muôn vẻ trước mặt, cô thật sự không biết nên mua cái gì thích hợp nhất cả.

Ngày mai!

Thủy An Lạc cúi đầu nghĩ, ngày mai bọn họ đến nhà họ An, chắc chắn Kiều Nhã Nguyễn sẽ không đi bằng xe bus, như vậy chuyện này thật sự không liên quan gì đến Kiều Nhã Nguyễn sao?

“Tao cũng không biết, tao chẳng thân với nhà bên đó lắm.” Thủy An Lạc thật thà trả lời.

“Mẹ tao bảo là tặng vòng ngọc, nhưng mà tao thấy cái đó có vẻ không được hợp lắm, cũng đâu phải người quen thân gì đâu mà!” Kiều Nhã Nguyễn bát đắc dĩ nói, họ đến thăm ôm theo cả sự áy náy và cảm ơn, chứ đâu phải tới với thân phận bạn bè đâu.

“Mua mấy cái đắt đắt chút xem, mày chờ một lát để tao hỏi ba tao!” Thủy An Lạc nói rồi quay đầu nhìn người đàn ông vẫn ngồi trước máy tính không hề nhúc nhích kia: “Bác An có cực kỳ thích cái gì không hả ba?”

Thủy Mặc Vân ngẩng đầu, ông nghĩ một lát rồi nói: “Ngoài rượu ra thì cái gì cũng được.”

“Tại sao ạ?”

“Ông ấy không uống rượu!” Thủy Mặc Vân nói xong lại tiếp tục cúi đầu làm việc.

Thủy An Lạc bĩu môi rồi nói vào điện thoại: “Mày nghe rồi chứ, ngoại trừ rượu ra, mày cứ mua theo lời dì đi, dù sao bác ấy cũng không uống được rượu.”

“Ừ”

“Ngày mai nhà mày lái xe đến à?” Thủy An Lạc đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên là lái xe rồi, nếu không thì chạy bộ chắc.” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, cô cảm thấy câu hỏi này thật sự quá sức ngu ngốc.

Thủy An Lạc khẽ cúi đầu, lại nói: “Thế mày cứ đi mua đồ đi.”

Thủy An Lạc cúp máy xong lại quay sang nhìn ba mình: “Ngày mai Nhã Nguyễn qua nhà bác An không đi bằng xe bus!”

Chuyện của An Kỳ Nhu có liên quan trực tiếp đến Kiều Nhã Nguyễn.

Thủy Mặc Vân lại ngẩng đầu. Ông nhấc Tiểu Bảo Bối một mực bò tớ bò lui lên rồi giao nhóc cho Thủy An Lạc: “Đưa nó đi chơi đi, hết chuyện của con rồi.”

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, đây chính là xong chuyện rồi đá đi trong truyền thuyết đấy hả?

Mật mã này là do cô giải được đấy nhé!

Thế nhưng Viên Hải cũng chẳng thông minh lắm, chẳng hiểu sao lại nghĩ ra một cái mật mã mà ngay đến cô cũng giải được như thế.

“Ngoan, ba còn có việc phải làm.” Thủy Mặc Vân dịu dàng nói.

Thủy An Lạc đón lấy con trai rồi ấm ức nhìn chằm chằm cái chân của Thủy Mặc Vân: “Vậy cái chân của ba đừng có mà lộn xộn đấy.”

“Được rồi.” Thủy Mặc Vân đáp lời rồi nhìn con gái đi ra ngoài.

Thủy An Lạc đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nhìn Thủy Mặc Vân: “Ba, ba nói xem Viên Hải có phải bị ngốc rồi không, cư nhiên lại dùng cái mật mã mà ngay cả con cũng có thể đoán ra được?”

Tay của Thủy Mặc Vân hơi khựng lại một chút rồi liếc lại liếc mắt nhìn cô: “Đi ra ngoài chơi đi.”

Thủy An Lạc bĩu môi, ra thì ra, có gì hay ho đâu cơ chứ.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài, hai người có chỉ số IQ ngang nhau bị ghét bỏ đuổi ra ngoài.

Thím Vu lúc này đã dọn dẹp phòng xong xuôi, đang gấp quần áo cho Tiểu Bảo Bối.

Thủy An Lạc bước tới rồi thả Tiểu Bảo Bối xuống đất.

Tiểu Bảo Bối duỗi tay vịn vào mép ghế rồi lại quay ra phía ban công kêu lên: “Chó chó~ chó chó~”

Hắc Long nghe thấy tiếng của Tiểu Bảo Bối liền ngóc đầu lên nhìn nhóc rồi lắc lắc cái đuôi, sau đó đứng dậy đi tới.

Thím Vu ngồi một bên vừa xử lý đống quần áo vừa nói: “Thiếu phu nhân, không phải tôi nói khó nghe chứ trước kia ba của cô đối xử với cô thế nào, sao giờ cô vẫn...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.