Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1628: Chương 1628: Phần ký ức bị niêm phong của phong phong [12]




Khuôn mặt nhỏ bé này, giống hệt như bức ảnh chụp Tiểu Bất Điểm trong di động của cô.

Tiểu Bất Điểm, thật sự giống ba con bé vô cùng.

“Đương nhiên, hồi còn nhỏ anh đi đâu cũng được người ta ngưỡng mộ. Cho đến khi anh gặp phải hai tên, một người mạnh hơn anh, một tên quái hơn anh kia.” Phong Phong cắn răng nghiến lợi nói.

Kiều Nhã Nguyễn cười nhẹ thành tiếng, câu này thì đúng là sự thật.

Phong Phong thấy cô xem ảnh chụp lại đi tìm thứ khác.

Ảnh chụp được sắp xếp theo thời gian, hầu hết là ảnh một mình Phong Phong, chỉ có thêm đôi bàn tay đẹp đẽ kia ôm anh, không có ai khác.

Có điều vào lúc Phong Phong được sáu tháng, đôi bàn tay kia cũng không xuất hiện nữa.

Hẳn là từ lúc đó, Phong Phong đã được đưa đến thành phố A.

Những bức ảnh phía sau, có bức ảnh ghi lại những bước đi đầu tiên của anh, có cả bức ảnh anh yếu ớt ngã trên mặt đất khóc nhè. Kiều Nhã Nguyễn nhìn, thầm nghĩ, nếu như Tiểu Bất Điểm lớn bằng chừng này, có lẽ cũng sẽ mang dáng vẻ như vậy.

Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm của cô.

“Răng Mềm, mau qua đây.” Phong Phong đứng ngoài ban công gọi.

Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, đặt cuốn album lên giường, sau đó đứng dậy bước tới, không nhìn thấy, trang kế tiếp trong cuốn album đã bị gió thổi lên, để lộ ra bức ảnh chụp một người giống hệt Tiểu Nha Nha.

“Xem cái gì?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.

Phong Phong kéo cô vào trong lòng, ngẩng đầu bảo cô nhìn lên trên: “Ngắm - sao.”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lại nhìn Phong Phong. Cô chưa nhìn thấy sao bao giờ à?

“Khi còn bé cô thích nhất là đưa anh lên đây ngắm sao. Lúc nào cô cũng bảo anh tìm vì sao sáng nhất.”

“Sáng nhất?” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía Phong Phong, “Anh có biết vì sao sáng nhất đại diện cho cái gì không?”

Phong Phong khẽ lắc đầu, “Cô nói, có thể tìm được ngôi sao sáng nhất thì sẽ không sợ những lúc cô đơn nữa.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Cô thực sự biết gạt trẻ con, nhưng đây cũng không tính là lừa gạt.

“Ở chỗ em, vì sao sáng nhất chính là người quan trọng nhất với anh. Sau khi rời khỏi thế gian này, họ sẽ biến thành vì sao sáng nhất trên bầu trời để bảo vệ cho anh.” Kiều Nhã Nguyễn nói.

Tâm trạng của Phong Phong có chút trùng xuống, một lát sau anh mới nói tiếp: “Ừm, vậy vì sao sáng nhất lúc này, chắc là cô anh.”

Kiều Nhã Nguyễn cầm lấy tay anh, “Phong Phong à, giờ em lại nghĩ, suy nghĩ của anh có thể là chính xác.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.

“Gì cơ?” Phong Phong vẫn đang im lặng mới đầu còn chưa phản ứng kịp.

“Vì sao mà cô anh bảo anh tìm kiếm, là ai?” Cô nghĩ, nếu cô của anh đã sinh sống ở thành phố A lâu như vậy, hẳn là biết ý nghĩa của ngôi sao sáng nhất.

Phong Phong hơi khựng lại một chút, nhanh chóng buông Kiều Nhã Nguyễn ra.

Kiều Nhã Nguyễn lại nghiêm túc nhìn Phong Phong, “Vậy là, sau khi cô anh mất, vì sao anh rời khỏi nhà họ Phong cũng chỉ có cha mẹ anh biết thôi đúng không?”

Phong Phong lắc đầu, “Bọn họ không biết, mẹ anh khăng khăng nói năm đó là do cô lén bế anh đi, không muốn để bọn họ tìm thấy, cho nên ngoại trừ cô anh ra, không ai biết hết.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Ca này khó đây.

Hai tay Phong Phong đặt ở trên lan can, nhìn về phía ngôi sao sáng nhất phía xa, “ Mười năm, tất cả ký ức của anh đều liên quan đến cô anh, hơn nữa, những ký ức đó cũng không nhiều. Cho đến khi bệnh tình của cô nguy kịch, ba mới đón anh về. Khi đó, bọn họ còn cãi vã một lúc lâu trong phòng bệnh, anh rất hận ba anh, cô sắp đi rồi mà ông ta vẫn còn trách cứ cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.