Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1618: Chương 1618: Phần ký ức bị niêm phong của phong phong [2]




Cả một nhà xấu tính!

Đây là đánh giá của cuối cùng Sở Ninh Dực đối với một nhà ba người kia.

Nhưng mà dù sao Lawrence cũng từng cứu mạng anh. Nếu như ông ta nói ra mục đích của mình thì có lẽ Sở Ninh Dực sẽ giúp ông ta một tay, thế nhưng anh ghét bị người khác lợi dụng thế này.

Trên bàn cơm trưa, Sở Ninh Dực vẫn một mực yên lặng lại đột nhiên lên tiếng.

“Cậu Janis, có một số việc tôi không thích vòng vo, có mấy lời nói rõ ràng vẫn tốt hơn.”

Thủy An Lạc hơi ngừng lại, đôi đũa trong tay cũng run lên.

Janis cũng có chút sửng sốt, anh ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Ninh Dực.

“Sở tổng đang nói gì vậy?” Janis tỏ ra vô tội nói.

“Có vài lời tôi chỉ nói một lần, nếu như các người vẫn muốn đánh cược với tôi, thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa tiếp tục dùng cơm.

Đôi mắt của Thủy An Lạc một mực nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, cuối cùng cô vẫn chọn cách im lặng.

Mãi đến lúc ăn xong cơm trưa cũng không thấy ai nói gì nữa.

Thủy An Lạc im lặng đi rửa bát, nơi này không hợp với cô.

Dường như Janis đang xoắn xuýt chuyện gì đó, Sở Ninh Dực nhàn nhã mở tivi ra xem tin tức.

Thủy An Lạc thi thoảng quay đầu liếc nhìn họ một cái, nhưng thật ra trong lòng cô đang mặc niệm cho Janis.

Sở tổng cứ thế này chính là lúc khó có thể ở gần anh nhất.

Thủy An Lạc rửa bát đũa xong, lề mề mãi mới ra khỏi bếp: “Để em đi pha trà cho hai người nhé.”

“Không cần đâu, cậu Janis đây không còn chuyện gì nữa thì xin mời về.” Sở Ninh Dực vừa xem tivi vừa thờ ơ nói.

Ặc...

Thủy An Lạc hơi bất ngờ, anh zai, anh nói vậy không phải là thẳng thừng quá rồi sao?

Janis đứng dậy, vẫn giữ thái độ lịch sự: “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Thủy An Lạc đưa anh ta ra ngoài rồi quay đầu nhìn Sở Ninh Dực.

“Em chả hiểu hai người đang làm cái gì.” Thủy An Lạc nói rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực. “Thế giờ mình có về không? Dù sao có thi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, kể cả bọn họ có muốn tìm chú Hạng đi nữa thì em cũng không giúp được mà.”

Sau khi chú Hạng rời đi, cô không có bất cứ tin tức nào của chú Hạng cả.

“Tại sao phải đi chứ, nếu đã tới rồi vậy thì thi tới cùng đi.” Sở Ninh Dực không nhìn Thủy An Lạc mà vừa xem tivi vừa nói.

Ây da...

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực. Cô biết đám Janis đã chọc giận Sở Ninh Dực, anh đâu nhất định phải có được một đáp án.

Thủy An Lạc nằm xuống ghế sofa giả chết: “Mất thời gian ở đây thì thà em về nước làm thêm mấy ca phẫu thuật còn hơn.”

Cuối cùng Sở Ninh Dực đem ánh mắt nhìn về phía Thủy An Lạc đang giả chết. Anh đưa tay xoa đầu cô một cái rồi tiếp tục xem tivi.

“Có cái gì hay mà xem chứ?” Thủy An Lạc nhìn hình ảnh trên tivi, bọn họ nói cái gì cô không hiểu gì cả.

“Nền kinh tế của nước M gặp phải nguy cơ tài chính, cho nên muốn bán một hòn đảo kim cương, anh đang nghĩ xem có nên ra tay hay không.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Đảo kim cương?

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, cô chỉ cảm thấy trước mặt mình xuất hiện thật nhiều tiền.

Anh Sở nhiều tiền thật đấy, không chỉ mua một hòn đảo mà có thể mua được cả một hòn đảo kim cương.

“Nước M có nhiều tài nguyên như vậy mà còn có thể gặp nguy cơ tài chính sao?” Thủy An Lạc không thể không nghĩ xem đám người đó đần đến mức độ nào.

“Nền kinh tế của nước M suốt mấy chục năm nay đều dựa vào Phong gia. Hiện tại Phong gia bị các đại gia tộc khác nhắm vào, đã có nội loạn thì tất nhiên nền kinh tế sẽ đi xuống thôi. Nhưng hoàng tộc bên đó cũng rất kiêng kỵ Phong gia cho nên cũng không muốn giúp đỡ bọn họ, trừ khi Phong Phong cưới cô công chúa Lisa đó.” Sở Ninh Dực giải thích cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.