Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1149: Chương 1149: Phép thử của thủy an lạc [1]




Tuy sốt ruột nhưng cô cũng không dám xuống phía dưới, thực sự là bởi vì không đỡ nổi người kia.

Cho nên, Thủy An Lạc chỉ có thể nôn nóng đi tới đi lui trong phòng ngủ.

Dưới lầu không có bất cứ âm thanh nào. Một lúc lâu sau Thủy An Lạc mới nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, chắc là anh Sở đang đi lên.

Cửa phòng được mở ra, người bước vào quả nhiên là Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc vội nắm lấy cánh tay anh: “Sao ba mẹ anh lại tới thế?”

“Không có gì, chẳng qua là hơi lo cho em thôi, giờ thì về rồi.” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo Thủy An Lạc đến bên giường, “Có thể tiếp tục chuyện vừa nãy được rồi.”

Thủy An Lạc cả kinh, vội vàng nhảy dựng lên, hai tay che ngực mình nói: “Anh xong chưa hả, đứng đắn một chút đi có được không!”

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô, hai tay chống trên giường: “Anh bảo này, cái đầu không đứng đắn của em đang nghĩ gì thế?”

Ạch...

Lẽ nào không phải anh đang nói đến chuyện kia?

“Chuyện của Triệu Miểu cơ mà, em nói tiếp đi.” Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, ngắt mạch suy nghĩ của cô.

Thủy An Lạc: “...”

Hình như cô lại bị Sở tổng gài rồi!

“Quên mất nói đến chỗ nào rồi.” Thủy An Lạc nhíu mày, bị ba mẹ chồng dọa cho một vố như vậy, hiện giờ đầu cô trống trống, làm sao mà nhớ nổi đã đến chỗ nào được cơ chứ?

“Vui vẻ đánh nhau.” Sở Ninh Dực có lòng tốt nhắc nhở, tiện thể vào lúc Thủy An Lạc buông lỏng phòng bị liền kéo cô vào trong lòng, sau đó đặt ở dưới thân.

“Này...” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, Sở tổng anh đúng là một cái hố, hơn nữa còn là một cái hố cực to nữa.

“Nói chuyện thế này có vẻ thoải mái hơn.” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói.

“Chẳng phải anh đã hiểu rồi còn gì?” Thủy An Lạc căm giận hỏi ngược lại.

“Anh nghĩ, cái anh hiểu có lẽ khác cái em hiểu, hay là em còn có kẻ nào thầm thương trộm nhớ nữa mà anh không biết, mau khai thật ra!” Sở Ninh Dực nói xong, vươn tay bắt lấy cằm cô, động tác có chút cảnh cáo.

Thủy An Lạc trừng mắt, vươn tay ôm lấy cổ Sở Ninh Dực: “Ngoại trừ thích em ra, chẳng lẽ không thể hận em à?”

“Hận em?” Sở Ninh Dực nhíu mày, người hận vợ anh cũng chẳng có mấy, chỉ có vài cái tên mà thôi, “Lan Hinh?”

“Bingo.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực nhíu chặt hàng lông mày hơn: “Ý của em là, Triệu Miểu thích Lan Hinh?”

“Thế thì đã làm sao, anh còn thích Anh Xinh Trai cơ mà?” Thủy An Lạc nói một cách đương nhiên.

Sở Ninh Dực vỗ lên đầu cô một cái, “Xem cho lắm tiểu thuyết vào.”

“Em nói thật mà. Anh nói coi, giống như anh ấy, nếu là một người phụ nữ bình thường chắc cũng phải liếc anh mấy lần chứ. Người ta vốn không để ý đến anh. Anh nói xem nếu cô ta có ý tứ gì với anh chẳng lẽ lại không lưu số điện thoại của anh à? Nhưng người ta căn bản là không lưu đấy!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói, “Cho nên, điều đó chứng tỏ cô ta thích phụ nữ.”

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, nhìn cô nàng đang phân tích đầy lý trí.

“Cho nên?”

“Cho nên em phải gặp cô ta một lần, tìm ra nhược điểm của cô ta rồi tự nhiên em sẽ có cách gây áp lực cho cô ta, chó cùng rứt giậu, sau đó sẽ đến phần của Sở đại tiên anh.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực dùng ánh mắt thâm trầm nhìn người phụ nữ đang nằm dưới thân mình. Nếu như cô ấy quá thông minh, đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

“Có được không hả.” Thủy An Lạc ôm lấy cổ Sở Ninh Dực lắc lắc.

“Vậy em định gặp cô ta ở đâu? Giờ em không thể ra khỏi nhà được.” Sở Ninh Dực thấp giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.