Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1563: Chương 1563: Phong ảnh đế âm hiểm [7]




Những lời này của cô vừa nghiêm túc lại vừa hung ác.

Vậy nên đây không phải là lời nói giỡn.

Hai bọn họ đáng bị sét đánh là có ý gì?

Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền gạt tay Phong Phong ra, trà sữa trong tay cũng dần lạnh ngắt.

“Nếu như năm đó không phải nửa đêm em muốn uống nước thì có lẽ...” Kiều Nhã Nguyễn càng nói, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Lần này thì Phong Phong bị dọa thật sự, anh ta vội vàng ném cây dù trong tay đi.

“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Phong Phong không yên lòng hỏi.

Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu, cô xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Phong Phong nheo mắt lại. Anh ta nhặt lấy cây dù rồi vội vã đuổi theo, sau đó lại giúp cô che đi cơn mưa tầm tã.

“Em muốn ăn xiên nướng!” Kiều Nhã Nguyễn lại đột nhiên nói.

Phong Phong: “...”

Cô gái này hôm nay chắc chắn là bị điên rồi.

Tại sao lúc cô tức giận lại không giống với những người khác chứ. Cô thế này là tự đày đọa mình hay là đang đày đọa anh ta đây.

Trong cái thời tiết này thì anh ta phải đi đâu tìm xiên nướng cho cô được chứ?

“Răng Mềm, em không thể tranh cãi vô lý như thế được!” Phong Phong cau mày nói: “Về nhà đi, anh nướng cho em ăn có được không?”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm.

Phong Phong giật mình, ánh mắt này đáng sợ quá đi mất.

“Anh sẽ không bao giờ biết được hôm nay là ngày gì đâu.” Kiều Nhã Nguyễn giễu cợt nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.

“Kiều Nhã Nguyễn, em không thể bình thường một chút được sao?” Phong Phong bị những hành động điên rồ của Kiều Nhã Nguyễn kích thích đến điên rồi. Lúc này anh ta lớn tiếng hét lên với bóng lưng của cô.

Nhưng mà người trước mặt vẫn từ từ lê bước, hoàn toàn không cho anh ta bất cứ câu trả lời nào.

Hôm nay là ngày gì?

Sinh nhật của cô sao?

Không phải!

Là ngày bọn họ quen nhau?

Càng không phải!

Hơn nữa Kiều Nhã Nguyễn tuyệt đối không để ý đế ba cái vớ vấn này, thế nhưng cái giọng điệu giễu cợt đó là có ý gì chứ?

Trong lòng Phong Phong hừng hực lửa giận. Anh ta dứt khoát quay người đi, một khi tính khí thiếu gia của anh ta đã nổi lên thì thích làm cái gì sẽ làm cái đó.

Có điều lúc Phong Phong đi đến bên cạnh xe, anh ta quay đầu lại nhìn cơn mưa tầm tã, sau đó anh ta mạnh mẽ đá vào xe một cái.

“Mẹ nó! Kiều Nhã Nguyễn! Đời này là ông đây thiếu nợ em hả!” Phong Phong nói rồi nhanh chóng xoay người đuổi theo.

Phong Phong chạy đến chỗ cũ thì phát hiện đã sớm không thấy tăm hơi Kiều Nhã Nguyễn đâu nữa. Anh đưa tay vuốt nước mưa trên mặt mình một cái rồi đứng giữa đường nhìn khắp bốn phía.

“Kiều Nhã Nguyễn! Kiều Nhã Nguyễn!” Phong Phong lớn tiếng kêu lên.

Thế nhưng đáp lại chỉ có tiếng mưa rơi tầm tã cùng tiếng của chính anh ta dội lại.

Phong Phong mắng một tiếng rồi nhanh chóng quay về lái xe. Nếu như Kiều Nhã Nguyễn đi đường này thì chắc hẳn sẽ không đi quá xa.

Quả thật Kiều Nhã Nguyễn không hề đi xa, là bởi vì cô bị người khác chặn lại.

Trà sữa trong tay cô đã lạnh ngắt. Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt mình, đứng bên cạnh bà ta chính là những vệ sĩ năm đó đang giúp bà ta che dù.

“Kiều Nhã Nguyễn, thế này gọi là oan gia ngõ hẹp đấy nhỉ?” Phong phu nhân lạnh giọng nói. “Chẳng phải mày muốn kiện tao sao? Không phải mày muốn gặp nhau ở tòa án quân sự đấy sao?” Lời này thấm đẫm mùi vị giễu cợt.

Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi ngẩng đầu lên, những sợi tóc bị ướt mưa đang dính trên trán, cô nói: “Phong phu nhân, xem ra cuộc đời bà chỉ biết đi gây sự thôi thì phải.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh: “Bà luôn miệng nói là vì con trai của mình, nhưng nói cho cùng vẫn là vì vinh hoa phú quý thôi chứ gì?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đặt cốc trà sữa trong tay xuống đất, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay của mình: “Nếu trước kia tôi còn nể mặt mũi của bà một phần nào đó thì cũng là vì Phong Phong. Thế nhưng bà đã không cần mặt mũi nữa thì ai cũng hết cách rồi, đúng không nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.