Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1782: Chương 1782: Phong ảnh đế ấu trĩ [4]




Sự xuất hiện của Phong Chính quá gây chấn động khiến không ít người phải quay đầu lại nhìn, ngay cả Phong Phong đang quay phim cũng dừng.

Tiểu Bất Điểm nhìn George: “Cháu đã từng thấy cái bác kia rồi đấy.” Tiểu Bất Điểm nói bằng giọng giòn tan.

George vỗ lên đầu bé: “Đó không phải là bác đâu.” Là ông nội ruột thịt của con đấy, chỉ có điều trông hơi trẻ thôi.

Bốn vệ sĩ đứng ở cửa, Phong Chính mặc một bộ vest đen tuyền, khoác thêm một áo khoác ngoài cũng màu đen khiến người khác nhìn vào có cảm giác như nhìn thấy xã hội đen của Thượng Hải ngày trước.

Nhưng thân phận của Phong Chính quả thật có chút khó xử, vị trí mà ông ta đang đứng vừa là chính lại vừa là tà, cho nên ông ta mang đến cho người khác cảm giác này cũng là điều bình thường.

“Xin chào ngài, ở đây là...”

“Tôi tìm cậu ta!” Phong Chính không đợi đạo diễn nói xong đã chỉ tay về phía Phong Phong.

Phong Phong vẫn đứng im ở đằng xa, hai ống tay áo của trường bào màu trắng muốt đang tung bay đằng sau lưng. Máy quạt gió vẫn đang hoạt động khiến mái tóc dài của Phong Phong bay bay.

Nếu không phải tình huống này quá gượng gạo thì có lẽ sẽ tạo thành một cảm giác hai thời đại đan xen.

Phong Chính vẫn chỉ tay thẳng về bên kia tựa như nếu Phong Phong không tới thì ông ta vẫn sẽ duy trì động tác này đến cùng.

Người mà Phong Phong không muốn gặp nhất vào khoảng thời gian này chắc có lẽ chính là người ba này của mình. Thế nhưng Phong Chính lại hoàn toàn không cho anh cơ hội để từ chối.

Việc quay phim tạm dừng, Phong Phong không thay quần áo mà đi cùng với Phong Chính ra quán cafe ngay bên ngoài phim trường. Đây là nơi dành riêng cho nhân viên của đoàn làm phim nghỉ ngơi cho nên cũng không có người ngoài ở chỗ này.

Phong Phong gác hai chân lên trên sofa, tay miễn cưỡng bưng tách cafe rồi tựa lưng vào ghế ngồi.

“Ngài Phong có việc gì sao?”

Phong Chính nheo mắt nhìn con trai mình, dường như ông ta muốn tìm kiếm hình bóng của một người phụ nữ khác trên người anh.

Phong Phong bị ba mình dùng ánh mắt quyến luyến kia nhìn chằm chằm liền thấy khó chịu, anh ta đặt hai chân xuống rồi nói: “Không có việc thì tôi phải trở lại làm việc đây.”

“Ông ngoại của con đã qua đời, ba cũng rút khỏi nước M rồi.” Phong Chính đột nhiên lên tiếng.

Bước chân của Phong Phong khựng lại, khóe miệng của anh khẽ nhếch tạo thành một nụ cười lạnh lùng, sau đó quay đầu nhìn ba của mình: “Rồi sao, ông định nói cho tôi biết suốt bao năm qua ông ở lại nước M đó cũng là vì mẹ của tôi sao? Nếu ông thật sự si tình như vậy thì năm đó mẹ của tôi đã không phải chết rồi!” Phong Phong bật cười, nói một cách lạnh lùng.

Bàn tay đang cầm ly cafe của Phong Chính siết chặt lại. Có lẽ ông ta thật sự không yêu người con gái đó nhiều như ông ta nghĩ. Nếu không thì tại sao suốt bao nhiêu năm trôi qua mà ông ta vẫn không hề hay biết người con gái ấy đã chết như thế nào?

Phong Chính nghĩ rồi đưa tay nhận lấy một tập tài liệu do vệ sĩ đưa tới, sau đó đẩy về phía trước: “Ba biết dạo gần đây con đang làm cái này, quốc tịch của con.”

Phong Phong cúi đầu nhìn, một lát sau thì ngẩng lên nhìn về phía Phong Chính: “Ông có ý gì?”

“Ba biết là con hận ba không chỉ đơn thuần là chuyện của mẹ con, mà là còn vì chuyện của cô con nữa.” Phong Chính nói, sau đó đứng dậy nhìn anh ta: “Ba có trách nhiệm chính về cái chết của cô con, con hận ba cũng là chuyện đương nhiên. Thế nhưng chuyện sau này là chuyện của ba, con cứ sống thoải mái là được rồi.”

Chân mày của Phong Phong càng nhíu chặt nhìn bóng lưng rời đi của ba mình.

“Ông cảm thấy ông làm như vậy là tôi có thể tha thứ tất cả những chuyện ông đã làm trước đây sao?” Phong Phong đột nhiên lên tiếng, thế nhưng Phong Chính hoàn toàn không hề dừng bước mà nhanh chóng rời đi.

Phong Phong cúi đầu nhìn tập tài liệu trên bàn rồi cầm lên. Sau khi anh xem từ đầu tới cuối một lượt liền chắc chắn được đây là thật.

George bế Tiểu Bất Điểm đi ra. Bé con nhìn Phong Phong một cách đầy lo lắng.

George cúi đầu nhìn. Đây là chuyện giữa hai ba con bọn họ, đương nhiên anh ta sẽ không nhúng tay vào nhiều, vậy nên cũng không hỏi gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.