“Xem ngày sinh tháng đẻ thì thí chủ Thủy An Lạc thiếu nước, không phải Long thần. Gần đây thí chủ sẽ có họa sát thân, cần phải hóa giải âm khí!”
Mân Hinh đọc to lên rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Cái này có nghĩa là gì?”
“Nói trắng ra là, tôi xem ngày sinh tháng đẻ của Thủy An Lạc, bấm bấm ngón tay thì thấy, ôi mẹ ơi, trong mệnh của cô gái này không có nước cho nên không thể bay, không phải là rồng thần trên trời mà là ác long dưới mặt đất! Gần đây yêu long này sẽ có họa sát thân, cho nên phải dựa vào âm khí của người chết để hóa giải cái họa sát thân này! Vì thế cho nên yêu long mới phải đi trộm thi thể!” Thủy An Lạc cười híp mắt giải thích cho mọi người, nhưng thực ra đã sớm đem mười tám đời tổ tông của tên kia hỏi thăm một lượt trong lòng: “Em thấy thật kỳ lạ, sao ông ta có được ngày sinh tháng đẻ của em vậy? Hơn nữa mệnh của em thiếu nước sao, bà đây họ là Thủy, cái đầu này cũng toàn là nước đấy, con mắt nào của ông ta thấy em thiếu nước hả?”
“Bói, bói, là người ta bói ra!” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng an ủi cô bạn.
“Đưa máy tính cho tao, để tao trả lời ông ta!” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát ngồi luôn xuống ghế, mấy bình luận trả lời cái bình luận ấy đều mang ý là: Quả nhiên là ác long, không ngờ lại dùng cách này để giải kiếp nạn.
Thậm chí còn có người nói đã tìm được đạo sĩ rồi, lúc nào cũng có thể chém chết yêu Long này.
“Tiểu Lạc Tử, mày bình tĩnh mà trả lời nha, ngàn lần vạn lần đừng có mắng ông ta đấy!” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng nhắc nhở.
“Chị đây không mắng ông ta, chị đây khen ông ta giỏi, ngay cả ngày sinh tháng đẻ của chị đây mà cũng biết!” Thủy An Lạc tức giận nói rồi bắt đầu gõ chữ.
“Dư luận ngày càng điên cuồng, thêm một thời gian nữa thì anh sợ sẽ có đạo sĩ đến đây thật đấy!” An Phong Dương đứng trong phòng bếp nói vọng ra.
Sở Ninh Dực tựa trên bàn bếp bằng ngọc lưu ly chờ nước sôi, chân mày của anh nhíu chặt lại: “Có tin tức gì của Phong Tứ không?”
“Hôm Lạc Lạc tung tin ra thì Long Nhược Sơ cũng phát điên một trận, sau đó thì không có tin tức gì nữa.” An Phong Dương nhíu mày nói: “Xem tình hình hiện tại thì phỏng đoán của cậu chính xác rồi. Triệu Miểu chắc chắc là người của Lan Hinh. Lan Hinh quen biết với Long Nhược Sơ cho nên đã lấy Triệu Miểu làm người trung gian.”
“Triệu gia đã bị tôi hủy rồi, hiện giờ Triệu Miểu không có bất cứ chỗ dựa vững chắc nào ở thành phố A này nữa. Tôi nghĩ bước tiếp theo của cô ta chắc chắc là liên lạc với Lan Hinh hoặc Long Nhược Sơ!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
An Phong Dương gật đầu tỏ ý đồng tình với cách nói của anh.
Sau bữa cơm tối, Kiều Nhã Nguyễn không ở lại nữa mà về nhà, nếu không cô sợ mình không thể chịu nổi mà bạo kích mất.
Mà đại khái chắc là vì bị hai cặp đôi kia kích thích cho nên Kiều Nhã Nguyễn lại nhớ tới Phong Phong.
Từ sau khi chặn số điện thoại kia lại, cô không nghe thấy bất cứ tin tức gì của anh ta nữa, tới giờ cô vẫn chưa chịu bỏ chặn nữa.
Dừng đèn đỏ, Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu nhìn di động của mình đang đặt trên ghế phó lái, dường như cô đang suy nghĩ xem có nên bỏ chặn hay không, nhưng mà nhỡ đâu người kia quên cô thật rồi thì sao?
Kiều Nhã Nguyễn đang định cho xe chạy, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ đang cố gắng vịn vào vách tường mà bước đi trong hẻm nhỏ.
“Là cô ta.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói. Cô và người phụ nữ kia quả là có duyên với nhau.
Xe phía sau bấm còi giục, Kiều Nhã Nguyễn vội cho xe chạy.
Người phụ nữ kia mặc một cái áo lông rất dày, lúc này đang ngồi ở con hẻm phía sau khách sạn rửa bát đĩa. Khách sạn này quy mô không lớn lắm cho nên mấy việc rửa chén lau dọn gì gì đó đều dựa vào nhân công.
Đôi tay của người phụ nữ ấy đã bị lạnh đến đỏ bừng, chóp mũi lại đổ một tầng mồ hôi mỏng.
“Tôi nói này, nước rửa bát không phải là tiền à, cô đổ nhiều như thế làm gì hả?”” Bà chủ đứng đằng sau người phụ nữ đó lớn tiếng mắng mỏ.
Người phụ nữ kia vội vàng gật đầu xin lỗi rồi lại cúi đầu cặm cụi chà rửa.