Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1918: Chương 1918: Phong phong nổi giận: Sao hoa đào của em lại nhiều như thế hả? [2]




Kiều Nhã Nguyễn thì lại chẳng thèm để ý đến Phong Phong mà nhìn thẳng về phía Hạ Lăng.

Đó chính là kẻ đã làm bẩn gen của chị Kỳ Nhu, sớm muốn gì cũng có ngày cô phải hủy diệt cô ta.

“Cô Hạ nghe không hiểu tiếng người à? Bây giờ cô nói như vậy chẳng phải là vì cô đang muốn cướp người đàn ông của người khác sao? Não của cô Hạ đây chưa phát triển đầy đủ hả? Nói thế mà không sợ tự vả mặt mình à?” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói: “Thế nào, cảm thấy cái thân phận fan hâm mộ không dùng được cho nên muốn đến tận cửa dụ dỗ người ta đấy hả?”

“Cô...”

“Tôi làm sao?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn Hạ Lăng đang bị cô làm cho tức điên lên kia, rồi lại ôm lấy cánh tay của Phong Phong: “Cô Hạ! Điều đáng buồn nhất trên thế giới này chính là bản thân lại đi ảo tưởng vào thế giới của người khác, thế rồi phát hiện ra rằng xung quanh chẳng có ai phù hợp! Cô đừng cho rằng vì dáng vẻ của mình giống với An Kỳ Nhu thì cô chính là An Kỳ Nhu! Không có ai muốn diễn vở kịch này với cô nên đương nhiên sẽ chẳng ai để ý đến cô đâu.”

Phong Phong nhìn vợ mình, khóe miệng của anh khẽ nhếch, vừa rồi anh đúng là đáng chết, lại còn muốn giải thích gì chứ.

Vợ anh ấy mà, không cần anh phải giải thích.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Hạ Lăng tức giận đến độ mặt mũi xanh mét. Cô cười cười kéo tay Phong Phong đi vào thang máy.

Hạ Lăng nhìn cánh cửa thang máy dần khép lại, tại sao Kiều Nhã Nguyễn lại không tức giận? Tại sao?

Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách toàn bộ ánh mắt của những kẻ bên ngoài.

“Bà xã à...”

Kiều Nhã Nguyễn lập tức buông Phong Phong ra rồi hung dữ nhìn anh: “Giải thích!”

Phong Phong: “...”

Là anh nghĩ nhiều rồi, suy cho cùng cô vẫn sẽ bắt anh giải thích thôi.

Nhất thời Phong Phong cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Quả nhiên là do anh ta nghĩ nhiều thôi.

“Anh vừa mới từ sân bay về, di động bị rơi xuống biển mất rồi, vừa mới về đã thấy cô ta đứng đó! Anh thề, vừa rồi anh thật sự rất ra mặt đàn ông mà đe dọa cô ta đấy!” Phong Phong giơ tay thề thốt.

“Ui chao, đe dọa mà cũng ôm thành một cục thế cơ à?”

Phong Phong xoay người nằm sấp trên vách tường, khóc không ra nước mắt.

“Anh ôm cô ta lúc nào chứ! Trời đất chứng dám, lúc đó anh kéo tay cô ta ra mà!” Phong Phong vừa nói xong thì đột nhiên quay phắt lại, sau đó đè Kiều Nhã Nguyễn lên vách tường thang máy. Hai chân của anh kẹp chặt hai chân đang giãy giụa của cô còn hai tay thì khóa tay của Kiều Nhã Nguyễn lên trên đỉnh đầu. Trán của Phong Phong kề sát trán của cô, hai chóp mũi chạm vào nhau không lọt một kẽ hở nào.

“Bà xã, đây mới gọi là ôm.” Phong Phong nói một cách khiêu gợi, hơi thở nóng rực của anh phả lên môi cô.

Ngứa ngứa, tê tê...

Họ đã ăn chay suốt từ hôm kết hôn tới giờ. Lúc này được ôm cô trong lòng, lại còn dán sát vào nhau thế này nên Phong Phong rất nhanh đã khơi dậy phản ứng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng hơn.

Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong đè như vậy cũng chẳng khá hơn chút nào.

“Này, đang ở trong thang máy đấy, anh lên cơn động dục cái gì thế hả?” Kiều Nhã Nguyễn giãy một cái rồi nghe tiếng người đàn ông đang ôm lấy mình khẽ rên lên thì lập tức dừng lại, sau đó thấp giọng mắng một tiếng đồ lẳng lơ.

Phong Phong nhướng mày, tự động chuyển câu nói này thành một lời khen ngợi. Đây là một lời tán thưởng của cô đối với tiếng kêu gợi cảm của anh ta, là khen, đây đúng là lời khen.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu thì trông thấy một vẻ mặt còn dâm đãng hơn thế của Phong Phong. Cái tên này thật là...

Phong Phong cúi đầu, tâm động không bằng hành động, anh dứt khoát hôn lên đôi môi vẫn cứ luôn mê hoặc anh.

“Tinh...” Thang máy được mở ra, cả thanh âm ở bên ngoài lẫn bên trong thang máy lập tức cùng quay về với câm lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.