Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 610: Chương 610: Quá khứ bị phủ nhận




Kiều Nhã Nguyễn đỡ Thủy An Lạc đến phòng làm việc của Mặc Lộ Túc. Buổi tối ở bệnh viện không có quá nhiều người, cơ bản đều là những bệnh nhân nội trú đi lại vận động trên hành lang.

Mặc Lộ Túc thấy hai người đến thì nhanh chóng khép tập tài liệu trong tay lại, sau đó đứng dậy kéo ghế cho hai người: “Lạc Lạc, trước đây ba em có hay bị đau nửa đầu không?”

“Đau nửa đầu?” Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ một hồi cuối cùng lắc lắc đầu: “Không có, trước khi mẹ em rời đi thì sức khỏe của ba em vẫn tốt lắm!” Thủy An Lạc lên tiếng trả lời.

Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng lục lọi trong đầu những loại bệnh để lại di chứng có biểu hiện đau nửa đầu, cuối cùng sắc mặt của cô tái nhợt đi.

Rõ ràng Thủy An Lạc cũng nghĩ đến căn bệnh đó, hai tay đang đặt trên chân của Thủy An Lạc siết lại thật chặt: “Đàn anh, liệu có phải là...”

Ung thư não...

Thủy An Lạc không dám thốt mấy chữ này ra khỏi miệng.

“Không nghiêm trọng đến vậy đâu.” Mặc Lộ Túc đưa tay vỗ lên bả vai của cô: “Nhưng đây là báo cáo đợt trước, chắc phải kiểm tra lại thêm một lần nữa, nhưng...”

“Về sau chuyện này sẽ do Sở Thị tiếp nhận!” Trước khi Mặc Lộ Túc kịp nói ra thì Sở Ninh Dực đã lên tiếng trước. Anh đi tới sau lưng Thủy An Lạc rồi dùng tay đè lại bả vai của cô, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Mặc Lộ Túc: “Tôi đã bảo chú Sở đi làm thủ tục chuyển viện rồi. Tôi nghĩ ở kia có Viện trưởng Kiều thì sẽ tốt hơn anh chỗ này chứ, đúng không?

Bàn tay của Mặc Lộ Túc siết chặt lại, trong mắt đã hiện rõ vẻ không vui.

“Anh nghĩ anh có thể giấu được bao lâu nữa?” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Sở Ninh Dực cúi xuống bế thốc Thủy An Lạc lên, sau đó quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc đang cố nén sự tức giận trong lòng xuống: “Làm chuyện mà một bác sĩ như anh nên làm đi, đừng để ngay đến cả chuyện này cũng không bằng được bà ngoại của mình.”

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc rời đi. Kiều Nhã Nguyễn cũng vội vàng đứng dậy chạy theo: “Đàn anh, vậy em đi trước!”

Bầu không khí này có chút kỳ lạ.

Mấu chốt ở chỗ cô còn chưa lấy được tiền mà, cô phải đi tìm Phong Phong đòi tiền mới được.

Đến tận khi Kiều Nhã Nguyễn cũng đi rồi Mặc Lộ Túc mới phát điên lên hất hết đống tài liệu trên bàn xuống đất. Anh không sánh được với Kiều Tuệ Hòa sao? Sao anh lại có thể không bằng được kẻ giết người đó chứ?

Chuyện Thủy Mặc Vân chuyển viện do một tay Sở Ninh Dực sắp xếp. Thủy An Lạc vẫn không hề gặp mặt ba mình. Kể cả khi cô đến bệnh biện thì bác sĩ cũng nói đã đưa ông vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, cho nên tạm thời không thể gặp mặt được.

Thủy An Lạc ngồi ngoài phòng bệnh nhìn chăm chăm vào người đang nằm bên trong, mấy tháng trước cô cũng ngồi như thế này nhìn ba mình nằm bên trong.

“Đừng nghĩ nhiều, không có việc gì đâu!” Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng nói.

Thủy An Lạc gật đầu. Sở Ninh Dực nhìn quanh bốn phía: “Anh ra ngoài mua gì cho em uống nhé!” Chú Sở không có ở đây vậy nên anh chỉ có thể tự mình đi được thôi.

Thủy An Lạc lại tiếp tục gật đầu nhìn anh rời đi.

“Tôi vừa mới trông thấy Thủy An Lạc đấy. Quả nhiên được gả vào nhà giàu vẫn là tốt nhất, lúc thực tập ở bệnh viện thành tích kém như vậy, giờ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, haiz...”

“Mày có hâm mộ cỡ nào cũng vô ích thôi, đây là bệnh viện của nhà người ta, ngay cả Viện trưởng Kiều cô ta cũng còn chẳng để vào mắt nữa là, không biết đã bao lâu rồi chưa tới thực tập nữa.”

“Đúng đó, có muốn hâm mộ cũng chẳng hâm mộ nổi, đã thế rồi còn học Y làm gì, chẳng lẽ muốn bọn mình ghen tị chết à?”

“Hừ, cô ta tới đây thực tập cái con khỉ gì, có mà tới gây rối thì có! Tôi nghe nói bác sĩ Lan cũng bị cô chèn ép bắt phải đi rồi đấy! Ghê gớm thật, đầu tiên là bác sĩ Lâm, sau đó lại tới bác sĩ Lan, hai người này đều là ứng cử viên cho chức Phó viện trưởng mà Viện trưởng Kiều xem trọng đấy, haiz...”

Thủy An Lạc nghe tiếng bàn tán ngày càng xa, trong lòng không kìm được lại nổi giận, hóa ra trong mắt tất cả mọi người thì hai người kia đều là bị cô ép phải rời đi.

Học Y làm cái gì.

Một câu nói này giống như đâm thẳng vào trái tim của Thủy An Lạc, như thể cố gắng suốt mấy năm qua của cô đều bị một câu nói của người ta phủi sạch toàn bộ.

Hai tay Thủy An Lạc hơi siết lại cho đến khi không thể siết chặt hơn được nữa. Lúc cô ngẩng lên liền trông thấy một đôi chân thẳng tắp đang đứng trước mặt mình, người tới mặc một chiếc blouse trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.