Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 73: Chương 73: Quỷ kế của lâm thiến thần




Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy đã là hơn tám giờ sáng, vậy mà chẳng có ai gọi cô dậy cả.

Thủy An Lạc hấp ta hấp tấp đánh răng rửa mặt, sau đó cầm túi xách chạy ra ngoài. Đáng tiếc cô còn chưa ra khỏi cửa, tiểu tổ tông trên giường đã khóc toáng lên. Thủy An Lạc cắn răng quay lại, vén áo lên cho thằng bé bú trước. Công việc đương nhiên quan trọng nhưng cô không thể để cho công việc làm cho mụ đầu mà quên mất mình đi làm là vì cái gì được. Vốn là để nuôi con, nhưng lại vì công việc mà bỏ bê con cái, vậy chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi rồi sao?

Tiểu Bảo Bối ăn no liền vui vẻ trở lại. Thủy An Lạc bế bé con xuống dưới nhà đặt vào xe đẩy: “Thím Vu, cháu đi đây, thằng bé nhờ thím trông giúp nhé.”

“Tiểu thư, ăn sáng đã.” Thím Vu vội nói.

“Cháu không ăn đâu, muộn mất rồi.” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng chạy ra ngoài, vừa kéo cửa ra liền thấy chú Sở đã đợi sẵn ở cửa.

“Tiểu thư, để tôi đưa cô đi. Cái này là thiếu gia dặn tôi đưa cho cô.”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, là tấm thẻ thang máy trước kia của cô, bên trên mặt thẻ vẫn là hình nhân vật hoạt hình, vậy ra anh vẫn luôn giữ nó sao.

“Lần này anh ta không sợ cháu chạy mất nữa à?” Thủy An Lạc bĩu môi nói rồi cầm lấy thẻ quẹt thang máy.

“Tiểu thiếu gia chẳng phải vẫn ở đây sao?”

Ý là: Cô chạy đi, có giỏi thì chạy đi!

Thủy An Lạc không nhịn được mà trợn trắng mắt, đã bảo rồi mà, tên kia đâu có tin cô đâu, nhưng con trai còn ở đây thì cô còn có thể chạy đi được đằng nào chứ?

***

Thủy An Lạc đến bệnh viện, đương nhiên là bị muộn.

Lâm Thiến Thần dựa vào bàn làm việc nhìn cô. Thủy An Lạc cúi đầu im lặng.

“Thôi bỏ đi, em phải chăm con rồi còn phải đi làm. Sau này để ý một chút, đi thay đồ trước đi, lát nữa đi kiểm tra phòng bệnh với chị.” Lâm Thiến Thần nói rồi phất tay bảo cô ra ngoài.

“Thiến Thần à, cô không thể nuông chiều thực tập sinh như thế được, không thể cứ ỷ mình là thực tập sinh thì có thể đi muộn như thế.” Một bác sĩ lớn tuổi ngồi phía sau Lâm Thiến Thần lên tiếng. Bà ta đã biết hết chuyện hôm qua rồi nên cũng không có ấn tượng tốt với Thủy An Lạc.

“Con bé còn trẻ, chỉ mới qua hai mươi thôi.” Lâm Thiến Thần nhẹ giọng nói.

“Lớp trẻ bây giờ chẳng có chút khái niệm nào về thời gian cả.”

***

Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng làm việc của Lâm Thiến Thần. Cuộc đối thoại của hai người kia vẫn lọt vào tai cô. Cứ cho là cô lòng dạ tiểu nhân đi nhưng cô thật sự rất tò mò không hiểu tại sao Lâm Thiến Thần lại có thể đối xử tốt với mình đến như vậy?

Thủy An Lạc thay quần áo rồi theo Lâm Thiến Thần đi kiểm tra phòng bệnh. Lâm Thiến Thần kiêu ngạo bước đi phía trước, hoàn toàn không thân thiện giống ban nãy chút nào.

“Sau này để ý một chút, tuy bệnh viện này thuộc về Sở Thị, nhưng vẫn có quy định riêng, đừng để vì em mà làm ảnh hưởng tới Ninh Dực.”

Câu này nghe mới kiêu ngạo làm sao!

Thủy An Lạc ôm bản ghi chép cúi đầu rũ mắt, đây mới là bộ mặt thật của chị ta, vừa nãy chẳng qua chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi.

“Tôi biết rồi.” Thủy An Lạc thản nhiên nói.

Đến phòng bệnh, Lâm Thiến Thần lại biến thành nữ bác sĩ hiền lành dịu dàng, vừa kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân vừa nhẹ nhàng chỉ dạy Thủy An Lạc, nhìn kiểu gì cũng giống một giáo viên hướng dẫn hiền lành.

Thủy An Lạc rầu rĩ trong lòng. Cô thấy phát ngán với hành động này của cô ta rồi nhưng mà lại chẳng thể nói gì được. Giờ cô chỉ mong Kiều Nhã Nguyễn mau tới đây thôi!

“Chị đang nói chuyện với em đấy, sao tâm trí em lại treo ngược cành cây rồi?” Lâm Thiến Thần hơi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói.

“Cô bé này có làm được không đấy, chiều nay chúng tôi không dám để cô ấy tiêm cho đâu.” Bệnh nhân kia vội vàng mở miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.