Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1810: Chương 1810: Quyết định của phong phong [11]




Hạ Lăng đeo chiếc túi lệch vai của mình chạy đến bên cạnh cô.

Kiều Nhã Nguyễn cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lăng.

Gương mặt này, gương mặt mà cả đời này cô không bao giờ quên được.

Giờ khắc này, trong đầu cô vẫn là hình ảnh mùa hè năm đó, cô gái kia đã che chở ôm lấy cô, nói với cô rằng “đừng sợ“.

“Chào cô.” Kiều Nhã Nguyễn nói, cố gắng khiến giọng nói của mình bình thường, nhưng cũng chỉ có bản thân cô mới biết, kỳ thực cô đang sợ, rất sợ.

Hạ Lăng nhìn Kiều Nhã Nguyễn trán rịn mồ hôi, hiếu kỳ nói: “Cô nóng lắm à?”

Kiều Nhã Nguyễn hít sâu, cuối cùng lắc đầu, “Không, có việc gì không?”

“Là thế này, tôi đã nhận đề nghị làm trợ lý cho Phong Ảnh đế, đã ký hợp đồng xong xuôi rồi. Sau khi tôi đến Phong Ảnh đế lại nói cô không thích tôi, cho nên anh ấy không thể thuê tôi. Nhưng tôi thực sự rất thích Phong Ảnh đế, cho nên cô có thể...” Hạ Lăng tỏ ra đáng thương nói.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn kỹ Hạ Lăng, thì ra, không phải chị ấy.

Hóa ra chỉ là giống nhau mà thôi.

“Xin lỗi, tôi không có quyền quyết định thay anh ấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói.

“Cô chỉ cần nói với anh ấy là cô không ghét tôi là được mà. Hay là cô thực sự ghét tôi?” Hạ Lăng nói với vẻ đầy ấm ức.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô ta, trong đầu toàn là cảnh tượng khi An Kỳ Nhu nói “đừng sợ” với cô, thế rồi cô như bị kinh hãi, đẩy Hạ Lăng ra, “Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong vội ôm Tiểu Bất Điểm đặt lên ghế phụ, sau đó nhanh chóng lái xe lao đi.

Hạ Lăng nhìn chiếc xe đã phóng đi, trên mặt đầy vẻ khó hiểu, sao lại đi nhanh thế nhỉ?

Tiểu Bất Điểm ngồi bên cạnh ghế lái, hình như mẹ quên mất chuyện bé không thể ngồi trên ghế phụ mất rồi.

Chiếc xe lao đi rất nhanh, Tiểu Bất Điểm đột nhiên vươn bàn tay nhỏ xíu đặt lên bàn tay đang nắm lấy vô lăng của Kiều Nhã Nguyễn, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi chậm lại một chút.”

Tâm trạng đang căng thẳng của Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên bị ngắt quãng. Cô hơi nhấc chân lên, tốc độ xe dần giảm xuống.

“Mẹ xin lỗi.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói, dừng xe lại ven đường.

Tiểu Bất Điểm hơi cắn môi. Bé cứ cảm thấy cả ba và mẹ đều không bình thường.

Kiều Nhã Nguyễn dừng xe lại rồi ôm lấy Tiểu Bất Điểm, đặt lên đùi mình, “Con gọi mẹ lại một lần nữa có được không?”

Tiểu Bất Điểm lại cắn môi, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve gương mặt của Kiều Nhã Nguyễn. Bé với ba mẹ có vấn đề. Đó là vấn đề của riêng họ. Nhưng bây giờ mẹ lại đang không vui vì người khác.

Cho nên, bé cũng không vui.

“Mẹ còn có Tiểu Bất Điểm mà.” Tiểu Bất Điểm nói, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn vươn ta ôm chặt lấy con gái, vùi vào cổ cô bé, khiến tâm trạng đang kích động của mình từ từ dịu xuống.

Chiếc di động đặt đằng trước đột nhiên vang lên, Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn, vươn tay cầm lên.

Bên trên hiện lên tên của Phong Phong. Kiều Nhã Nguyễn nhìn mãi nhưng không trượt để nghe, cũng không từ chối cuộc gọi.

Hiện giờ người cô không muốn nhìn thấy nhất, chính là Phong Phong.

Bởi vì trở ngại lớn nhất giữa bọn họ đã xuất hiện.

Trở ngại bị cái chết che giấu, bỗng lại xuất hiện sờ sờ ra đó.

Cái chết không thể giải quyết được vấn đề, nó chỉ có thể vùi lấp. Một khi vấn đề được che giấu đó xuất hiện, ngoài đối mặt ra họ sẽ không còn sự lựa chọn nào khác nữa cả.

Ngón tay Kiều Nhã Nguyễn cứ quẹt qua quẹt lại trên màn hình, nhưng không biết nên nghe hay cúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.