Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1812: Chương 1812: Quyết định của phong phong [13]




Thủy An Lạc vừa nghe thấy cô nói vậy bỗng sững ra, sau đó vẫn cùng theo vào thang máy.

“Mày gặp rồi à?” Thủy An Lạc cúi đầu hỏi.

“Lúc ở trường quay tao nhìn thấy rồi.” Kiều Nhã Nguyễn tựa vào thang máy, “Xuất hiện từ lúc nào thế?”

“Nghe nói là hôm qua, hơn nữa hôm qua anh Sở còn làm một cuộc điều tra hết các khả năng, ngoài việc giống y hệt với chị Kỳ Nhu ra thì không có vấn đề gì hết.” Thủy An Lạc nói.

Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật, rồi nhìn con số trên thang máy đang nhảy lên.

“Đúng là giống y hệt chị Kỳ Nhu thật.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài đáp lại.

Thủy An Lạc cũng gật đầu theo. Cô dựa vào thang máy nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Mày không sao đấy chứ?”

“Chỉ là hơi giật mình thôi.” Cô thành thật nói.

Thủy An Lạc biết, vì mới đầu cô cũng bị dọa sợ như vậy.

Thang máy tới nơi, Thủy An Lạc liền ra trước.

Thủy An Lạc ấn mật mã, quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Không thì qua nhà tao chơi một lát đi.”

Kiều Nhã Nguyễn đưa Tiểu Bất Điểm cho Thủy An Lạc: “Trông con bé hộ tao một lát, tao cần yên tĩnh một chút.”

Thủy An Lạc đón lấy bé con, rồi lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn quay lưng đi vào nhà.

Tiểu Bất Điểm dẩu môi nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc liền xoa đầu bé: “Không sao, mẹ con mệt quá nên muốn nghỉ ngơi chút thôi. Con đi tìm anh Bao Rau chơi được không?”

Tiểu Bất Điểm ngoan ngoãn gật đầu rồi liền theo Thủy An Lạc về nhà.

Bánh Bao Rau và Bánh Bao Đậu vốn đang xem tivi. Bánh Bao Đậu vẫn đang mải tranh cãi với Bánh Bao Rau, còn Bánh Bao Rau thì giữ vững nguyên tắc không thèm đoái hoài tới em gái, tiếp tục xem phần của mình.

“Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm.” Bánh Bao Đậu vừa trông thấy cô bé liền sung sướng chạy tới, nắm lấy tay Tiểu Bất Điểm: “Tiểu Bất Điểm có thể chơi với chị rồi.”

“Một con bé ngốc như cậu ta mà chơi được với em à?” Bánh Bao Rau phụt cười.

“Cậu nói ai ngốc hả? Có loại anh như cậu căn bản không tính là anh. Anh Bảo Bối sẽ không làm như vậy, anh ấy sẽ chơi với chị Bao Rau.” Tiểu Bất Điểm nổi đóa lên nói.

Thủy An Lạc cũng chẳng thấy kinh ngạc, còn Bánh Bao Đậu thì ngẩn ra, lại bắt đầu rồi đấy.

“Ba con đâu?”

Bánh Bao Đậu chỉ vào phòng ngủ, “Ba đang nghỉ ạ.” Bánh Bao Đậu nói xong lại nghĩ, quả nhiên bé là người cô đơn nhất, thật là đáng thương quá đi.

“Bao Rau, con đừng bắt nạt Tiểu Bất Điểm đấy.” Thủy An Lạc dặn dò một câu rồi liền đi vào phòng ngủ.

Bắt nạt cậu ta?

Bánh Bao Rau khịt mũi coi thường lời của mẹ. Nhóc mà có thể bắt nạt được con nhỏ đanh đá đó sao?

Ngoài việc biết cắn người ra, cũng chỉ biết cắn người.

***

Thủy An Lạc vào phòng ngủ thì thấy Sở Ninh Dực đang nghỉ ngơi thật.

Sau khi lành vết thương, anh nghỉ ngơi được nhiều hơn, như thể muốn bù đắp lại tất cả những gì đã bị hụt mất lúc trước.

Thủy An Lạc ngồi xuốn cạnh gường, nhưng tay lại bị nắm lấy.

Cô kinh ngạc: “Chưa ngủ à?”

“Đang nghĩ.” Sở Ninh Dực nói, rồi kéo cô vào lòng mình.

“Thế đã nghĩ ra chưa?” Thủy An Lạc chọc vào cằm anh, “Anh lại định nói, sách Janis cho em có vấn đề chứ gì?”

Sở Ninh Dực mở mắt, cúi xuống nhìn Thủy An Lạc đang trong lòng mình, “Nói vậy là sao?”

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, “Em không biết, nhưng em cảm thấy như vậy, anh để tâm tới chân của hơn cả việc em để tâm tới nó đúng không?” Thủy An Lạc nói rồi liền đặt tay lên đùi anh, “Lúc nào anh cũng nói anh đang suy nghĩ. Thật ra em rất sợ, vì những chuyện mà anh không thể nhìn thấu đều là những điều em sợ hãi.”

Sở Ninh Dực nhìn tay cô, nhưng lại chỉ có thể nhìn tay cô, vì anh không có bất cứ cảm giác nào.

Sở Ninh Dực cúi xuống hôn lên môi cô, sau đó mới nói: “Có vẻ như trong những lời hứa với em, chỉ có chuyện này là anh không thể nào thực hiện được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.