Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1801: Chương 1801: Quyết định của phong phong [2]




“Bởi vì, vợ tôi sẽ không thích cô.” Nói xong, Phong Phong kéo cửa sổ xe lên trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Lăng, sau đó bảo George lái xe.

Hạ Lăng đứng sững tại chỗ, đờ người ra, vợ anh ấy?

Phong Phong kết hôn rồi?

Tại sao cô ta lại không biết?

Có lẽ, cả thế giới này cũng không biết thì đúng hơn.

Hạ Lăng càng thấy khó hiểu, tại sao vợ anh ấy lại không thích cô ta chứ?

Lý do này của Phong Phong cũng tùy tiện quá rồi thì phải.

Phong Phong quay về nhà, thấy Bánh Bao Rau đang đứng gõ cửa nhà mình.

“Bánh Bao Rau, làm gì đấy?” Phong Phong thả Tiểu Bất Điểm xuống, nhíu mày nói.

Bánh Bao Rau liếc anh một cái, miễn cưỡng nói: “Ba tìm...”

Bởi vì anh trai đang chơi với Miên Miên, em gái thì cứ bám lấy ba, chỉ có mình nhóc rảnh rỗi cho nên nhóc mới phải phụ trách đi gọi chú Tư.

Tiểu Bất Điểm bĩu môi, “Tôi còn chưa ăn cơm đâu.”

Bánh Bao Rau quay đầu lại, nhìn cô nhóc kiêu ngạo kia, “Heo.”

“Cậu bảo ai là heo đấy?” Tiểu Bất Điểm nổi đóa.

“Ai nhận thì là người đó, cậu về nhà mà ăn, ai quan tâm đâu. Ba tôi tìm chú Tư chứ có tìm cậu đâu.” Bánh Bao Rau thản nhiên nói.

Phong Phong: “...”

Hai đứa nhóc này kiếp trước chắn chắn là oan gia.

Hơn nữa, thằng nhóc Bánh Bau Rau này nói với anh thì nhả được vài chữ, còn nói với Tiểu Bất Điểm thì lại không tiếc nước bọt chút nào.

Phong Phong không về nhà mà đi đến căn nhà đối diện.

Tiểu Bất Điểm trừng mắt nhìn Bánh Bao Rau.

Bánh Bao Rau ngó lơ, nhấc cặp chân ngắn tũn của mình đi về nhà, đi đến cửa còn đứng nhìn Tiểu Bất Điểm đang trừng mình ở đằng xa, thản nhiên nói: “Không vào là tôi đóng cửa đấy, cậu cứ ở ngoài mà hít khí trời đi.”

“Bánh Bao Rau, sao lại nói với em ấy như thế?” Tiểu Bảo Bối bước tới, trách em trai một câu, đi ra ngoài kéo tay Tiểu Bất Điểm dẫn vào.

Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, cặp mắt tròn xoe lập tức chất chứa đầy ý cười: “Anh Bảo Bối.”

Bánh Bao Rau chán nản lườm một cái, xoay người bỏ vào nhà.

Trong nhà nhiều trẻ con, đương nhiên là sẽ tụm vào chơi với nhau, Bánh Bao Rau ngồi chơi một mình một góc, rõ ràng không muốn chơi với mấy đứa trẻ còn lại.

Phong Phong vào nhà liền đi thẳng tới phòng làm việc, để phòng khách trở thành thiên hạ của mấy đứa nhóc.

Tiểu Bất Điểm vẫn âm thầm liếc về phía Bánh Bao Rau. Đúng là một thằng nhóc chẳng ai ưa, xem kìa, chẳng ai chơi với cậu ta hết.

Bánh Bao Rau cảm nhận được ánh mắt bé, ngẩng đầu liếc cô bé một cái, sau đó tiếp tục xem tập tranh của mình.

Chẳng qua là nhóc không thích chơi với bọn họ thôi nhé.

“Anh Hai chơi với em không?” Bánh Bao Đậu kéo tay cậu bé lôi ra ngoài, “Tiểu Bất Điểm ở đây, anh phải chơi cùng bọn em chứ.”

Chính vì có con bé đó, nhóc mới lười chơi cùng đấy.

“Chị Bao Đậu, có phải anh Bao Rau đang xấu hổ không?” Tiểu Bất Điểm nhỏ giọng nói.

Xấu hổ cái đầu cậu ấy!

Bánh Bao Rau hừ một tiếng, đứng dậy, sau đó đi lên lầu.

Bánh Bao Đậu bĩu môi, anh Hai thật kiêu ngạo.

Tiểu Bất Điểm thấy cậu nhóc bỏ đi, cũng nhấc cặp chân ngắn tủn đi theo, còn cố tình chọc tức nhóc, “Này, anh cậu em cậu đều không thích chơi với cậu đúng không? Cậu xem cậu đáng ghét chưa kìa.”

“Đáng ghét bằng cậu không? Đi theo tôi làm gì?” Bánh Bao Rau lẩm bẩm.

“Tôi thấy cậu đáng thương, không ai chơi cùng thôi. Dù sao tôi cũng là cô bé tốt bụng nhất mà.” Tiểu Bất Điểm cười tít mắt nói.

Nhưng Tiểu Bất Điểm vừa nói xong, trong phòng làm việc liền vang lên tiếng đổ vỡ, thân thể Tiểu Bất Điểm run lên một cái. Bác Cả thật là khủng khiếp, hù chết bé rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.