Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3120: Chương 3120: Sở húc ninh là một con cáo già [8]




Vì ba cô cũng cũng là người như vậy.

Cho nên Sở Húc Ninh không trút giận thay cô, thật ra Sư Niệm luôn hiểu cho anh, cũng chưa từng vì chuyện này mà oán hận anh. Anh có thể lôi người tung tin đồn về cô ra đã là đủ rồi, hơn nữa cô cũng không cần bất cứ ai hiểu lầm cô phải xin lỗi.

Lúc này Tần Thiếu Bạch cũng kinh ngạc nhìn Sở Húc Ninh. Anh ta thật sự không ngờ được rằng Sơ Húc Ninh sẽ làm như vậy.

Giờ nghĩ lại, họ ỷ vào thân phận của mình để bắt mọi người xin lỗi tại lễ tuyên thệ, chuyện này có thật sự là đúng không?

Đây chẳng phải là lãnh đạo bắt ép quân lính phải xin lỗi à?

Họ hiểu, các chiến sĩ bên dưới còn hiểu rõ hơn.

Cho nên không đợi Tần Thiếu Bạch nói gì, Cố Tỉ Thành đã dùng thân phận là Đoàn trưởng đoàn Ba ra hành lễ trước, “Làm sai thì phải nhận, không có chuyện gì to tát cả, là quân nhân thì phải co được giãn được, xin lỗi cô Sở.”

Có đoàn Ba làm gương, tất cả mọi người lập tức hành lễ.

“Xin lỗi cô Sở.”

Cả thao trường, từ lời tuyên thệ “tất thắng” giờ đã đồng loạt đổi thành lời xin lỗi.

Không có ai gọi chị dâu, vì đây không phải là vợ của lãnh đạo, chỉ là một người qua đường mà họ đã gây tổn thương.

Nhưng tiếng xin lỗi này nghe lại rất nhẹ nhõm. Nó khiến tất cả mọi người đều được buông lỏng. Dù sao thì đây cũng là một cái gai trong lòng họ suốt thời gian qua.

Sư Niệm đứng bên cạnh Sở Húc Ninh, nhìn hơn hai nghìn binh lính ở đây, khóe mắt rưng rưng.

Quãng thời gian trước đây, lúc cô phải nhẫn nhịn đến cực hạn, cô thậm chí còn muốn nói rằng đám binh lính này làm lính kiểu gì chứ, tố chất kém cỏi như vậy.

Nhưng vào giờ khắc này, ngoài cảm động ra cô không còn bất cứ suy nghĩ gì khác nữa.

Thật ra thì chính những người lính này mới là những người đơn thuần nhất, vì họ đơn thuần nên mới dễ bị người khác lợi dụng.

Sư Niệm ngẩng lên nhìn Sở Húc Ninh, nước mắt tuôn rơi.

Sở Húc Ninh lau nước mắt cho cô rồi lại nhìn các chiến sĩ bên dưới. Lúc này anh không phải là lãnh đạo của họ, không phải là chỉ huy cao nhất, chỉ là người chồng của cô gái bên cạnh.

Sư Niệm hít sâu một hơi, lại nhìn những người lính đáng yêu kia, sau đó nói: “Nếu thật sự cảm thấy có lỗi vậy thì hãy quên những chuyện quá khứ đi, giành giải nhất trở về nhé.”

Giọng Sư Niệm không lớn, nhưng họ đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Sở Húc Ninh nắm chặt lấy tay cô, lại nhìn Tần Thiếu Bạch: “Chúng tôi đi trước, cảm ơn Lữ phó Tần đã cho tôi cơ hội này.” Nói xong, Sở Húc Ninh liền đưa Sư Niệm rời khỏi đây.

Tần Thiếu Bạch nhìn họ đi khỏi. Cái tên Sở Húc Ninh này thật là, vì muốn trút giận cho vợ mà tát lại anh ta một cái như vậy, đúng là ác ghê gớm.

Sư Niệm không ngờ một buổi lễ tuyên thệ đơn giản lại còn màn này. Nhưng cô chắc chắn chuyện này không phải Sở Húc Ninh sắp xếp. Mà kể cả Tần Thiếu Bạch muốn trút giận thay cô thì cách làm này cũng không đúng, thế này chẳng phải là ép chiến hữu xin lỗi sao.

Nhưng Sở Húc Ninh tháo quân hàm của mình ra, chỉ là một người đàn ông bình thường đòi lại công bằng cho vợ, không phải là lãnh đạo của họ, cho nên không phải là anh đang ép các chiến sĩ xin lỗi.

Thế nên lúc này lời xin lỗi của các chiến sĩ mới là lời xin lỗi thật lòng, là cái mà cô muốn, là sự kính trọng của họ dành cho Sở Húc Ninh, và chấp nhận cô là chị dâu của họ.

Sư Niệm đi bên cạnh Sở Húc Ninh, thật ra cô đang vô cùng cảm động trong lòng.

Đi mãi, đi mãi, Sư Niệm bỗng dừng lại, sau đó cầm lấy quân hàm của Sở Húc Ninh, kiễng chân đeo lên cho anh: “Ba em từng nói, cuộc đời này người quân nhân phải bảo vệ những thứ tượng trưng cho quân nhân. Bất luận là lúc nào cũng không được tháo quân hàm xuống, đây là giấy chứng chận của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.