Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 453: Chương 453: Sở ninh dực trả thù




Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, vậy hóa ra Sở tổng coi cô là cái để “kê tay” đấy hả?

Quần áo của người ta thì cần mắc áo, chẳng lẽ đôi tay ngọc ngà của anh cũng cần có giá để kê chắc?

Tất nhiên là Sở Ninh Dực không hề nghĩ đến việc Thủy An Lạc đang nghĩ anh là một kẻ biến thái, thế nên anh lại tiếp tục ngẩng lên nhìn về phía Trần Thiến Đồng.

“Bị cô gái nào lừa gạt cơ?” Giọng điệu của Sở Ninh Dực vẫn hời hợt như cũ, nhưng vẫn nghe ra được là đã thả lỏng hơn nhiều so với ban nãy.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, chẳng lẽ là vì cô sao, chẳng lẽ cô thật sự có ảnh hưởng tới đến anh đến vậy cơ à?

Ặc...

Thủy An Lạc không nhịn được rùng mình một cái, Sở tổng à, ngài cứ thế này tiểu nhân sợ mình sẽ bị tổn thọ mất!

Trần Thiến Đồng nhìn dáng vẻ thân mật của hai người nọ, ngọn lửa giận trong lòng lại càng bùng lớn hơn.

Dù có thế nào cô ta cũng không thể ngờ được rằng, Thủy An Lạc đi làm gái bao mà còn có thể được người đàn ông như Sở Ninh Dực để ý đến.

“Hừ... Sở tổng, cô ta chính là ca ve đấy, hơn nữa còn có một đứa con chẳng biết ba nó là ai nữa cơ!” Trần Thiến Đồng ngẩng đầu ưỡn ngực nói một cách vênh váo.

“Không biết ba là ai?” Sở Ninh Dực từ từ lên tiếng, nhưng cũng không kèm theo cảm xúc gì trong đó cả.

Con trai của ông đây sao có thể không biết ba là ai, con trai được pháp luật chứng nhận thì làm gì có chuyện không biết ba là ai cơ chứ?

Lúc Thủy An Lạc mang thai Tiểu Bảo Bối, bọn họ vẫn chưa ly hôn, vậy nên con trai của ông đây là đứa trẻ hoàn toàn hợp pháp. Ấy thế mà hôm nay lại bị người ta nói là không rõ ba là ai.

Tính tình của Sở tổng đây càng ngày càng tốt rồi đấy.

Thủy An Lạc không nhịn được lại run rẩy thêm một cái, trông Sở tổng thế này là hoàn toàn bị chọc giận rồi.

“Đúng thế, không rõ ba ruột là ai! Ai mà chẳng biết lúc cô ta còn đang học năm nhất đã đi làm gái bao rồi chứ! Năm thứ hai đại học thì mang một cái bụng bầu chẳng rõ ba đứa bé là ai. Đã thế cô ta còn chẳng biết xấu hổ mà sinh ra cái loại nghiệt chủng kia.”

“Mày...” Thủy An Lạc vừa nghe thấy con trai bảo bối nhà mình bị chửi thì lập tức lửa giận bùng lên.

Nụ cười bên khóe miệng của Sở Ninh Dực càng sâu hơn. Anh vỗ nhè nhẹ lên cổ tay Thủy An Lạc để cô bình tĩnh một chút đừng nóng giận.

“Cô biết rõ ràng như vậy thì hẳn là những lời đồn đại trong trường cũng do cô mà ra đúng không! Có khi lời công kích Lạc Lạc cũng là do cô tung ra ấy nhỉ? Sao cô không nhìn lại mình đi, bản thân cũng chẳng hay ho gì, xà quần với đàn ông lạ trong quán bar xong lại về trường công kích người khác chỉ để giấu giếm sự bẩn thỉu của mình như thế à.”

Thanh âm của Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ, nhưng lại đủ khiến cho tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Hôm nay vốn là ngày khai giảng, thế nên ở ngoài hành lang trừ sinh viên ra thì có không ít phụ huynh đưa con mình tới nhập học, thế nên lúc này ở bên ngoài hành lang đã có không ít người đang vây lại hóng hớt.

Sắc mặt của Trần Thiến Đồng lập tức tái nhợt: “Anh, anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả?”

“Lăn lộn với đàn ông lạ trong quán bar, ngay cả khi mang thai rồi cũng chẳng biết ba đứa bé là ai, cuối cùng đành phải đến bệnh viện phá thai. cô công kích con của Lạc Lạc chẳng qua là vì muốn tìm lại cảm xúc cân bằng cho bản thân mình thôi chứ gì.” Giọng Sở Ninh Dực vẫn từ tốn như cũ, nhưng lại để lộ ra một tin quá sốc.

Nụ cười trên mặt Thủy An Lạc dần không giữ nổi nữa, tuy trông Trần Thiến Đồng có chút chanh chua đanh đá, nhưng cô không ngờ cô ta lại là loại người như vậy.

“Anh, anh nói bậy!” Trần Thiến Đồng quát lên.

“Thủy An Lạc đã từng kết hôn, vậy nên việc cô ấy mang thai cũng là chuyện bình thường, còn cô thì sao? Ai da~ chắc cô không biết trong ba người đàn ông tối hôm đó thì ai mới là ba của con cô đâu nhỉ, hoặc có lẽ căn bản là do bọn họ cũng chẳng muốn chịu trách nhiệm với cô.” Giọng của Sở Ninh Dực nghe thì rõ là dửng dưng nhưng từng câu anh nói lại ghim thẳng vào lòng những người nghe được.

Tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài càng ngày càng lớn dần, có vẻ như bọn họ đang nói trường đại học tại sao lại có loại sinh viên như vậy?

Trần Thiến Đồng bị ép đến đường cùng, chỉ có thể luôn miệng gào lên rằng anh nói bậy.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.