Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3342: Chương 3342: Sợ rồi chứ gì [4]




Haizzz, lời hứa của anh có khác nào lời hứa của ông ngoại cô khi ấy đâu, chẳng có mấy câu là thật.

Lời hứa của quân nhân chính là lời hứa giả dối nhất.

Sở Lạc Nhất ôm một lát rồi mới thả người: “Anh đi đi.”

Dẫu có luyến tiếc cũng phải buông tay, ai bảo cô lại đi thích một người là quân nhân chứ.

Cố Tỉ Thành xoa xoa đầu của cô, nói: “Nếu như em không phải lên lớp thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến quân doanh, chìa khóa nhà anh có đưa cho lão Sở một bộ, hoặc em có thể đến chơi với chị dâu.”

“Em không thèm, ở quân doanh mà không có anh em lại càng buồn.” Sở Lạc Nhất cúi đầu nói.

Cố Tỉ Thành lại ôm lấy cô: “Chắc chắn Tết Nguyên Đán sẽ qua đây với em, đợi nghỉ Tết rồi anh dẫn em về quê gặp bà ngoại của anh một chuyến nhé.”

“Hả? Bà ngoại của anh ở quê sao?” Sở Lạc Nhất nghĩ Cố Tỉ Thành là một nhân vật trâu bò như vậy thì sao có thể để bà ngoại của mình ở quê được.

“Ừ, người già ở quê quen rồi, không muốn lên thành phố. Nếu như em cảm thấy Tết âm lịch lạnh thì để đến mùa hè sang năm anh dẫn em đi gặp bà.”

“Tết âm lịch! Tết âm lịch!” Sở Lạc Nhất vội vàng nói.

Cố Tỉ Thành nhướng mi, thấp giọng nói sát bên tai cô: “Em muốn gặp bà anh đến thế rồi cơ à?”

Ây...

Hình như là có chút vội vàng rồi!

Nhưng nếu nói là Tết âm lịch vậy thì cô có thể gặp anh vào Tết âm lịch rồi.

Thế thì quá tuyệt!

Cho nên Sở Lạc Nhất vẫn cứng cổ nhìn anh rồi nói với giọng giòn tan: “Em không chờ nổi đấy, sao nào?”

Lần này người sửng sốt là Cố Tỉ Thành. Anh bị lời nói của cô làm cho cứng họng, không biết phải ứng đối như thế nào.

Cố Tỉ Thành ngây người vài giây rồi mạnh mẽ hôn Sở Lạc Nhất một cái. Anh đang định nói cái gì thì đột nhiên có một bé con ôm lấy chân.

Sở Lạc Nhất cúi đầu, bé gái kia mở to đôi mắt tròn tròn của mình nhìn anh, sau đó ngạc nhiên hô lên: “Ba! Ba...”

Sở Lạc Nhất: “...”

Cố Tỉ Thành cũng ngây ngẩn cả người, anh cuống cuồng nhìn Sở Lạc Nhất định giải thích.

“Bé cưng, đừng làm phiền chú!” Một người phụ nữ mặc áo lông màu đỏ thẫm vội vàng kéo cô bé kia lùi lại: “Thật ngại quá, ngại quá, con gái của tôi nhận lầm người.”

“Không nhận nhầm mà! Ba trong hình cũng mặc bộ đồ kia! Con biết đây là ba mà!” Bé con lớn tiếng kêu lên.

Người phụ nữ kia vội vàng bế con gái của mình lên, miệng liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi!” Sau đó cô đánh mông con gái của mình mấy cái: “Đây không phải là ba! Chẳng phải mẹ đang dẫn con đi gặp ba đây sao?”

“Đây là ba mà! Đây là ba mà!...” Bé con vẫn hô lớn, bàn tay nho nhỏ vươn ra muốn với lấy Cố Tỉ Thành.

“Thật ngại quá, ba con bé đang ở Tây Tạng, hai năm không gặp nên con bé không còn nhớ rõ.” Người phụ nữ kia nói một cách áy náy rồi ôm con gái định rời đi.

“Chị dâu vất cả rồi!” Cố Tỉ Thành nhìn người phụ nữ kia rồi bất ngờ đứng thẳng người, thực hiện một động tác chào theo kiểu nhà binh đúng tiêu chuẩn.

Người phụ nữ kia đỏ mắt, nhanh chóng ôm con gái chạy đến cửa soát vẽ của sân bay.

Người phụ nữ đó đi rồi, Cố Tỉ Thành vẫn nhìn chằm chằm cô bé con vừa khóc lớn vừa vươn tay về phía mình, sau đó anh quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, bất giác tâm trạng có chút nặng nề.

Đôi mắt của Sở Lạc Nhất cũng đỏ lên. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Về sau chúng ta cũng giống như vậy sao?”

“Sẽ không đâu.” Cố Tỉ Thành nói rồi đưa tay xoa gò má của cô: “Anh đi đây, không còn thời gian nữa rồi.” Anh nói, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nói nhỏ: “Anh sẽ cố gắng để Tết Nguyên Đán về với em, đừng suy nghĩ nhiều.”

Điều mà Cố Tỉ Thành sợ hãi mãi cho đến khi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn kia mới xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.