Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1875: Chương 1875: Sở tổng gặp phải nữ lưu manh [9]




Bánh Bao Đậu vốn cảm thấy tủi thân, nhưng khi bé được múc nước với anh trai thì lại thấy vui vô cùng.

Đại khái nửa tiếng sau thì nước trong nhà tắm đã được dọn sạch sẽ.

Bánh Bao Đậu cười híp mắt nhìn mẹ mình, trong đó còn có chút nịnh nọt.

“Nói cảm ơn anh con đi.” Giọng của Thủy An Lạc đã dịu xuống bớt.

“Em cảm ơn anh.” Bánh Bao Đậu kéo kéo tay của Bánh Bao Rau, ngọt ngào nói cảm ơn.

Bánh Bao Rau kiêu ngạo xoay người đi sang chỗ khác. nhóc chỉ lo mẹ nổi giận mà thôi.

Bánh Bao Rau đi ra ngoài, Sở Ninh Dực liền ôm con trai lên rồi xoa xoa hai cái chân nhỏ của nhóc, sau đó mới xỏ cho nhóc dép lê mà Thủy An Lạc mới lấy ra.

Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Rau lại đi xem sách tranh của mình, cái tính cách cao ngạo này quả thực là giống anh Sở y đúc, chỉ là quan tâm em gái thôi mà.

Thủy An Lạc bế Bánh Bao Đậu đi ra, thay giày cho bé rồi nhìn bé vội vàng đi tìm anh chơi, cứ như thể người vừa gây họa không phải là con bé vậy.

“Có phải trẻ con, đứa nào cũng thích nghịch nước không thế?” Thủy An Lạc nhíu mày. Tiểu Miên Miên cũng từng ăn đòn vì nghịch nước.

“Là thiên tính tốt mà, là em quá nghiêm khắc với con bé thôi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn Thủy An Lạc lấy cây lau nhà ra rồi lau sạch nước trên sàn: “Hầu như người nào khi còn bé cũng từng bị đánh vì nghịch nước, anh nghĩ em cũng không phải ngoại lệ đâu.”

Thủy An Lạc chậc lưỡi một tiếng, cô không nhớ là có chuyện đó hay không nữa.

Thủy An Lạc thu dọn xong xuôi, sau đó khóa cửa phòng tắm lại.

“Chẳng phải anh cần nghỉ ngơi sao?” Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực rồi nói.

“Em gọi điện cho Thủy An Kiều trước đi, hẹn cô ta mười giờ sáng ngày mai.” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc ừ một tiếng, sau đó cầm đi động lên rồi lại nhìn Sở Ninh Dực: “Em không có số của nó.”

Sở Ninh Dực: “...”

“Đi tìm chị Mân Hinh lấy vậy.” Dù sao thì chắc chắn anh Sở cũng không có.

Thủy An Lạc biết, hiện giờ Mân Hinh đã trở thành máy tính tư nhân của anh Sở rồi, muốn biết cái gì thì cứ đi tìm chị ấy là được.

Thủy An Lạc nhắn tin hỏi Mân Hinh rồi ngồi chờ câu trả lời.

“Anh Sở, anh có lợi hại được như chị Mân Hinh không?” Thủy An Lạc cười tít mắt hỏi, dù sao cũng đâu phải là không có khả năng này chứ.

Sở Ninh Dực lạnh mắt liếc cô một cái, rồi nhàn nhạt trả lời: “Bản thiếu gia đây chỉ lười động đậy thôi.”

Thủy An Lạc bĩu môi, cô thấy Mân Hinh đã trả lời mình bằng một dãy số liền cảm thán, cái tốc độ này cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp.

“Thế nhưng nếu em gọi mà Thủy An Kiều không đồng ý thì sao? Chắc nó cũng chẳng muốn gặp em đâu.” Thủy An Lạc nói.

“Cô ta sẽ gặp em.” Sở Ninh Dực tự tin trả lời.

Thủy An Lạc gật đầu, cô tin anh một lần vậy.

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, lúc Thủy An Kiều chưa biết người gọi là ai thì thái độ vẫn rất khách khí.

Thế nhưng sau khi cô ta nghe thấy giọng của Thủy An Lạc thì lập tức quay ngoắt thái độ: “Thủy An Lạc! Đúng là kỳ lạ quá đi! Mày mà cũng gọi điện cho tao cơ à?”

“Mười giờ trưa ngay mai, tôi chờ cô trước quán cafe.” Thủy An Lạc kiêu căng nói.

“Sao thế? Sở Ninh Dực không đứng lên nổi nên mày muốn tìm phương án dự phòng sao?” Thủy An Kiều chậc lưỡi nói, giọng điệu của cô ta lộ rõ vẻ khinh miệt.

“Tôi cũng chẳng nhiều phương án dự phòng như cô, không có An Phong Dương thì có thể ngóng trông Sở Ninh Dực, bây giờ thì ghê hơn rồi, nịnh bợ được cả James luôn! Mười giờ trưa ngày mai, thích tới hay không thì tùy!” Thủy An Lạc nói xong liền dứt khoát cúp máy.

Sở Ninh Dực nhướng mày.

Thủy An Lạc nhún vai: “Cái loại đàn bà như nó, anh càng nói chuyện tử tế với nó thì chỉ càng khiến nó tỏ ra cao giá hơn thôi.”

Thủy An Kiều nhìn di động trong tay, trong lòng lại càng cảm thấy căm hận Thủy An Lạc hơn.

Ngược lại cô ta muốn thử nhìn xem Thủy An Lạc muốn tìm cô ta để làm gì.

Cô ta muốn nhìn xem, một Thủy An Lạc không có Sở Ninh Dực làm chỗ dựa thì còn có thể vênh váo thế nào được nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.