“Tiếc gì?” Thủy An Lạc thấy con trai ọ ẹ sắp khóc vội vỗ nhẹ lên người nó, may mà thằng bé không tỉnh lại, vẫn ngủ tiếp được.
“Chỉ tiếc là một thế hệ nam thần mà lại đi đâm đầu vào một cái bẫy những hai lần. Quả nhiên hôn nhân có bẫy mà, còn mày chính là một cái bẫy cực lớn. Không chỉ thế mà còn có cả sức hấp dẫn chết người nữa, rõ ràng là đã bò ra được khỏi cái bẫy đó rồi mà vẫn bị mày kéo ngược lại được.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài.
“Chị đây nói cho mà biết, chị đây từ chức rồi, để xem xem ông xã nhà mày có chịu thu nhận chị không. Nếu không chị chỉ có nước ăn bám mày nữa thôi.”
“Mày từ chức rồi á?” Thủy An Lạc kinh ngạc kêu lên sau đó hấp tấp đứng dậy đi vào trong phòng tắm. Cô sợ nói to quá sẽ ảnh hưởng đến con trai đang ngủ.
“Không phải chứ, sao tự dưng mày lại từ chức?”
“Chị đây cũng là vì muốn tốt cho mày thôi, cảm động là được rồi.” Kiều Nhã Nguyễn vốn là người có tính “gà mẹ”, từ lúc nhà Thủy An Lạc xảy ra chuyện cô liền tự động đưa luôn cô bạn của mình vào vòng bảo vệ, biết cô bạn mình chí cốt của mình bị bắt nạt ở nơi thực tập, tất nhiên là cô sẽ khăn gói tới đó rồi.
Thủy An Lạc cũng biết, từ sau biến cố một năm trước Kiều Nhã Nguyễn liền biến thành một “bà mẹ” lắm chuyện. Tuy rằng trong mắt người khác thì cô ấy chỉ đang lo chuyện bao đồng, nhưng Thủy An Lạc lại rất cảm kích cô bạn này của mình.
“Vậy thì tiểu nhân xin tạ chủ long ân.” Thủy An Lạc cười hí hí nói.
“Có điều chuyện này tao phải nói với Sở tổng trước đã, dù sao tao cũng vừa mới đắc tội với Viện trưởng, không thể giới thiệu mày được, đành phải mời đại thần tới sắp xếp vậy.”
“Đi đi, đi đi, không phải người ta đang theo đuổi mày sao, chỉ cần một câu thôi mà.” Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói.
“Tao đi thu dọn đồ đạc trước đã.”
“Vâng, tiểu nhân xin cáo lui.” Thủy An Lạc phấn khích nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái điện thoại đã ngắt kết nối chậc chậc miệng rồi lẩm bẩm: “Nếu không phải vì đại thần nhà mày vẫy cành ô liu tới chắc tao thật sự không thể hạ quyết tâm nhanh đến vậy đâu.”
Theo những gì cô thấy thì có lẽ khoảng thời gian một năm trước là lúc Thủy An Lạc khó khăn nhất, còn giờ cũng xem như là sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Lúc nhận được cuộc điện thoại của Sở Ninh Dực cô thật sự rất kinh ngạc. Đặc biệt là khi anh ta nói hy vọng cô có thể đến thực tập ở bệnh viện của tập đoàn Sở Thị, chuyện này lại càng khiến cô ngạc nhiên hơn.
“Anh thích Lạc Lạc thật sao?”
“Không biết.”
Đây chính là đoạn đối thoại cuối cùng của bọn họ. Kiều Nhã Nguyễn cũng không biết ý của Sở Ninh Dực là như thế nào nữa.
***
Vì có chuyện phải tìm gặp Sở Ninh Dực nên Thủy An Lạc buộc lòng phải đối diện với anh. Hơn nữa mai là Kiều Nhã Nguyễn đến rồi mà ký túc xá của trường chưa mở, cô còn phải tìm cho Kiều Nhã Nguyễn một nơi để ở nữa.
“Cốc cốc cốc...”
Không có ai trả lời, Thủy An lạc lại gõ cửa lần nữa, nhưng vẫn không thấy ai lên tiếng.
“Ngủ rồi sao?” Thủy An Lạc hiếu kỳ nói rồi đành về phòng, mai nói sau vậy.
“Rầm!!!”
Trong phòng của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên tiếng vật nặng gì đó rơi xuống đất. Thủy An Lạc không kịp suy nghĩ vội vàng mở cửa chạy vào: “Sở Ninh Dực?”
Trong phòng ngủ không có ai, âm thanh kia là từ phòng tắm truyền tới. Thủy An Lạc lập tức đẩy cửa chạy vào, sau đó liền trợn tròn mắt...
“Á!!!” Thủy An Lạc hét lên một tiếng rồi quay phắt người lại nhìn ra phía sau.
Sở Ninh Dực đang tắm, chẳng qua vừa rồi anh không đứng vững nên bị ngã vào cái giá bên cạnh thôi. Nhưng mà cô nàng này hét cái gì chứ, người bị nhìn thấy hết là anh cơ mà?
“Vào đây.” Sở Ninh Dực trầm giọng gọi Thủy An Lạc.
“Tôi, tôi chỉ là có tí việc thôi, không phải, không phải, bây giờ không có chuyện gì nữa rồi.” Thủy An Lạc nói thế rồi co cẳng định chạy.
“Chân vừa bị đụng vào.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Chân bị đụng - đây là tử huyệt của Thủy An Lạc đấy, ai bảo cô làm người ta bị thương cơ chứ!
“Nhưng mà anh...”
“Thủy An Lạc, đâu phải cô chưa thấy bao giờ?” Sở Ninh Dực mất kiên nhẫn nói.
“Nhanh lên, chân tôi đang đau đây!”