Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn nhưng chỉ có thông báo hiển thị tin nhắn, không phải cuộc gọi tới.
Sở Ninh Dực cầm lấy bình sữa từ thím Vu, đặt vào miệng Tiểu Bảo Bối để cậu nhóc tự ôm lấy, sau đó mới quay lại cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra xem.
Có điều khi hình ảnh bên trong đập vào mắt, tròng mắt của Sở Ninh Dực thoáng cái liền co lại, bàn tay cầm di động nổi đầy gân xanh lên.
Trong ảnh, Mặc Lộ Túc đang dịu dàng đắp áo cho Thủy An Lạc, còn có cả ảnh chụp Mặc Lộ Túc nhổm người dậy kê đầu cho cô, mà trong ảnh chụp chỉ có hai người bọn họ, hoàn toàn không nhìn thấy ở giữa còn có một Kiều Nhã Nguyễn đã bị lưng ghế che khuất.
Một ngọn lửa hung tàn bốc lên khiến anh không thể khống chế nổi.
Không phải cô ấy đang ở bệnh viện sao?
Đang làm cái gì thế này?
Sở Ninh Dực suy nghĩ, lập tức rút di động ra, sau đó gọi điện cho Thủy An Lạc, nhưng lại chỉ nhận được thông báo đã tắt máy.
Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa, cái đầu nhỏ ngúc ngắc trong lòng ba mình, có vẻ như đang uống rất thỏa thích.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, dần thu lại sự hung ác tỏa ra từ người mình, nhưng hơi thở nặng nề đã lộ rõ sự bực bội của anh lúc này.
Tiểu Bảo Bối ngẩng lên, đôi mắt to tròn đảo quanh, luyến tiếc bình sữa trong miệng cho nên chỉ dùng cặp mắt to tò mò nhìn ba mình.
Sở Ninh Dực xoa xoa đầu Tiểu Bảo Bối, “Mẹ con đúng là chẳng lúc nào khiến người ta bớt lo cả.” Sở Ninh Dực nghiến răng nói.
Tiểu Bảo Bối chẳng hiểu gì, chỉ chớp chớp ngước nhìn daddy nhà mình.
***
Lúc nhóm của Thủy An Lạc đến được nơi cứu viện thì cũng đã tám giờ tối, khắp nơi đã được mắc đèn nên cũng không đến nỗi tối tăm cho lắm.
Thủy An Lạc ngồi trên xe nhìn chiếc di động đã cạn sạch pin của mình, cô ngước lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn xấu hổ lắp bắp, “Tao, tao không biết là lại đi xa như thế, điện thoại của mày lại còn hết pin nữa.”
“Tao cắn chết mày nhé.” Thủy An Lạc nghiến răng nói rồi xách đồ của mình lên, đẩy Kiều Nhã Nguyễn xuống xe.
Kiều Nhã Nguyễn đang cảm thấy tự trách, cho nên đối xử với Thủy An Lạc tử tế vô cùng, xuống xe thì bung ô, xách đồ cho cô.
Thủy An Lạc kiêu ngạo hừ một tiếng, hiếm khi nào thấy Lão Phật Gia lại hầu hạ cô thế này.
Có điều hai người vừa xuống khỏi xe liền kinh ngạc đứng ngây người ra đó, trạm cứu trợ nằm ở một vị trí cao. Cách họ không xa có mười mấy túp lều vải được dựng tạm lên, trong đó có vài chiến sĩ công an đang nghỉ tạm, cả một số bác sĩ đang cứu trợ nữa.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn, bên dưới là nước chảy cuồn cuộn, một vài ngôi nhà lấp ló chỉ còn thấy mái.
Hai người nhìn nhau, đây là cảnh tượng mà cả đời các cô đều chưa từng thấy.
Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được nuốt nước bọt, sau đó mới nói: “Tiểu Lạc Tử, có phải là tao đã quyết định sai rồi không?”
Thủy An Lạc cũng nuốt nước bọt, “Tao nghĩ, thời điểm để thực hiện lý tưởng sống cao đẹp của mày đến rồi đấy.” Thủy An Lạc nói rồi lại kéo mạnh Kiều Nhã Nguyễn, lớn tiếng nói: “Nhưng còn điện thoại của tao thì làm sao bây giờ, Tiểu Bảo Bối của tao phải làm sao đây?”
Kiều Nhã Nguyễn bị lay đến váng cả đầu, cô nàng run run nói: “Dùng di động của tao không được à?”
“Ở đây không có sóng, đợi sắp xếp xong xuôi đã rồi tao đưa mày đi tìm chỗ nào có sóng xem sao.”
Kiều Nhã Nguyễn vừa nói xong thì giọng nói lạnh lùng của Mặc Lộ Túc ở phía sau liền vang lên, mới đó mà anh đã giương ô bước đến bên cạnh Thủy An Lạc: “Sốt ruột muốn gọi điện rồi à?”
“Cũng không phải.” Thủy An Lạc xấu hổ cười, cuối cùng chỉ có thể thở dài, đành phải chờ sắp xếp xong rồi gọi điện cho Sở Ninh Dực sau vậy, có điều không biết sẽ bị chửi thành cái gì nữa đây.