Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 693: Chương 693: Sự đe dọa đến từ một tin nhắn [6]




“Nói đi.” Sở tổng có chút bực bội, hiếm lắm mới được ôm vợ ngủ, chẳng ai thích bị đánh thức vào sáng sớm thế này cả.

“Lão Đại, Triệu tổng của Tập đoàn Thiên Thành hôm qua định hủy hợp đồng với Sở Thị giờ lại muốn mời anh ăn cơm đấy.” Cố Thanh Trần vừa ngáp vừa nói.

“Em tưởng anh rảnh lắm à?” Sở Ninh Dực cười nhạt.

Những kẻ đã chủ động hủy hợp đồng với Sở Thị ngày hôm qua, anh sẽ không hợp tác lại với họ nữa.

Cố Thanh Trần biết ngay là sẽ nhận được những lời này, đáng tiếc người ta đã gọi điện đến tận chỗ cô rồi, nên cô đành phải kiên trì thêm một chút vậy, “Chúng ta đã hợp tác với tập đoàn Thiên Thành gần mười năm rồi, nếu...”

Sở Ninh Dực cuối cùng cũng đứng dậy, anh không muốn đánh thức Thủy An Lạc nên bước vào phòng tắm.

“Hợp tác gần mười năm, chỉ mới một ngày đã đòi hủy giao kèo với em, người như thế mà em cũng dám tin à?” Sở Ninh Dực cười nhạt.

Cố Thanh Trần không nói tiếp nữa, bản thân cô cũng chẳng ôm hy vọng gì.

Khi Sở Ninh Dực rửa mặt xong, bước ra đã nhìn thấy Thủy An Lạc đang ngồi đờ ra trên giường.

Anh bước tới giường ngồi xuống: “Sao thế?”

Ánh mắt không có tiêu cự của Thủy An Lạc dần tập trung lại, sau đó ngẩng đầu nhìn vào gương mặt của anh, cuối cùng lắc đầu đứng dậy xuống giường, chạy về phòng rửa mặt.

Sở Ninh Dực thấy cô đi ra ngoài, vươn tay lấy di động cô để trên bàn, cài đặt điện thoại sang chế độ chuyển tiếp rồi ra ngoài dùng bữa sáng.

Sáng nào có thím Vu bữa sáng cũng phong phú.

Thủy An Lạc quăng tâm trạng bi thương hôm qua ra sau đầu, vẫn ngồi bên bàn cơm khen thím Vu nức nở sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang làm vật trang trí ôm lấy chân Sở Ninh Dực.

Thằng nhóc không dùng xe tập đi nữa mà vịn vào chân ba mình đứng dậy.

Cái chân nhỏ xíu thỉnh thoảng thử bước đi mấy bước, hoàn toàn coi chân của ba mình thành cái tay vịn.

Có điều Tiểu Bảo Bối rất cẩn thận, đi thử, nhưng cũng không thả tay ra, như vậy có ngã cũng không sấp mặt.

Sở Ninh Dực đã quen với việc làm tay vịn của con trai, cho nên vẫn từ tốn ngồi ăn như trước.

“Chuyện công ty có phải đã khá hơn rồi đúng không?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.

Sở Ninh Dực gật đầu, vừa gắp cho cô ít thức ăn vừa mở miệng nói: “Anh bảo Kiều Nhã Nguyễn về nước rồi. Chắc là buổi chiều cô ấy sẽ về đến nơi. Chờ đến lúc đó anh sẽ bảo cô ấy đến thẳng bệnh viện gặp em.”

“Lão Phật Gia về rồi?” Mắt Thủy An Lạc bỗng sáng lên.

Sắc mặt Sở Ninh Dực khẽ biến, đến bản thân anh xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt cô cũng không sáng lên như thế bao giờ.

Sở tổng vĩ đại đột nhiên cảm thấy mình đã ra một quyết định sai lầm, sao lại lôi Kiều Nhã Nguyễn về làm gì chứ?

Thủy An Lạc cúi đầu, nhưng từ động tác có thể thấy tâm trạng vui vẻ của cô, chuyện hôm qua cô sợ Sở Ninh Dực phân tâm nên không muốn nói với anh. Nhưng cô có thể nói với Kiều Nhã Nguyễn, như vậy cô sẽ không thấy áp lực nữa.

Thủy An Lạc càng hưng phấn, sắc mặt Sở Ninh Dực càng khó coi, lại càng thêm căm hận chủ nhân của tin nhắn kia, anh nhất định sẽ tìm được kẻ đó.

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Bảo Bối chỉ có thể bĩu môi tạm biệt ba mẹ, nhìn họ ra khỏi nhà.

Xe của chú Sở đã đỗ ngay bên dưới, cho nên hai người có thể xuống luôn tầng một mà không cần xuống tầng hầm.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc từ lúc vào thang máy đến giờ vẫn cứ tủm tỉm cười. Anh vỗ một cái lên gáy cô, “Em đang muốn nhắc nhở anh nên đá ngay Kiều Nhã Nguyễn đi đấy à?”

“Đừng mà đừng mà.” Thủy An Lạc vội vàng ôm lấy cánh tay Sở Ninh Dực, tuy vui vẻ nhưng vẫn có chút lo lắng, “Ý của đàn anh ngày hôm qua là anh ấy còn có thể làm chuyện khác nữa, anh ấy sẽ làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.