Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1950: Chương 1950: Sư hạ dương vs triệu uyển uyển [4]




Thế nhưng xung quanh ngoại trừ xe cộ đang tới lui thì không có bất kỳ một bóng người nào, có lẽ do anh ta suy nghĩ nhiều rồi.

Sau khi Sư Hạ Dương đi vào thì ở một khúc quanh có một cô gái thân hình mảnh khảnh bước ra. Hai bàn tay buông thõng bên người cô ta đang siết chặt lại như thể cô ta đang phải cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.

Tiểu Sư Niệm vừa vào trường liền lập tức đi tìm mấy đồng bọn nhỏ của mình, sau đó cao giọng giới thiệu mẹ mới của bé, trông cái dáng vẻ muốn bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu đắc ý. Triệu Uyển Uyển muốn giải thích nhưng lại bị Tiểu Sư Niệm kéo lại. Triệu Uyển Uyển nhìn dáng vẻ ra vẻ đáng thương của bé thì nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể quay đầu nhìn Sư Hạ Dương.

Sư Hạ Dương thì vẫn tỏ ra bình thường: “Nếu cô Triệu để ý thì cứ giải thích một chút.” Trước đây, mỗi lần Kiều Nhã Nguyễn đi họp cũng chẳng giải thích gì, vì cô sợ làm Tiểu Sư Niệm đau lòng.

Dù sao thì trẻ con vẫn thích khoe bố mẹ của mình mà.

Triệu Uyển Uyển quay đầu lại, hơi hơi cúi đầu che đi gương mặt đỏ bừng của mình, cô là sợ anh để ý thôi mà.

“Sư Niệm, mẹ cậu đẹp thật đấy, nhìn cứ như là diễn viên ý!”

“A! Tớ biết cô này này, hôm qua tớ trông thấy trên tivi, cô ấy là diễn viên đấy!”

...

Đám bạn kích động kêu lên, cái đuôi của Tiểu Sư Niệm lập tức vểnh lên tận trời. Bé con đắc ý kéo lấy Triệu Uyển Uyển để mấy đứa bạn kia phải ngưỡng mộ.

Sư Hạ Dương đứng sau chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Trước đây khi Kiều Nhã Nguyễn tới, con bé này cũng không đắc ý đến thế này.

Hôm nay Tiểu Sư Niệm nổi bật ở mức tối đa. Sư Hạ Dương chỉ đi theo làm phông nền, đôi khi phối hợp với hai người họ chơi mấy trò chơi. Không thể không nói Triệu Uyển Uyển chơi game rất khá.

Sau mấy trò chơi là đến những tiết mục văn nghệ do lũ trẻ biểu diễn, người nhà chỉ cần ngồi một bên xem là được.

Sân khấu được mở ở sân thể thao, Sư Hạ Dương ngồi ở bậc thang cuối cùng, anh ta không thích những nơi có nhiều người.

Triệu Uyển Uyển bị không ít bà mẹ khác săn đón. Cô chỉ lúng túng trò chuyện với bọn họ hai câu rồi đi qua đám người tìm được Sư Hạ Dương.

Triệu Uyển Uyển ngồi xuống bên cạnh Sư Hạ Dương. Đám người trước mặt cũng đã yên tĩnh lại vì lũ trẻ đã bắt đầu biểu diễn. Đây là một tiết mục nhảy, cũng hợp với không khí mùa đông này, nhảy nhót trông rất náo nhiệt.

“Cô rất biết chơi với trẻ con.” Sư Hạ Dương đột nhiên lên tiếng, anh ta có thể nhìn ra sự lúng túng của cô.

“À, trước đây tôi từng làm giáo viên trông trẻ.” Triệu Uyển Uyển cười ngượng ngùng.

“Tốt lắm.”

Sư Hạ Dương chỉ đơn giản nói một câu như vậy khiến Triệu Uyển Uyển thực sự không hiểu anh có ý gì.

Cô ngẩng đầu lên liền thấy Sư Hạ Dương đã tập trung xem biểu diễn, thế nên cô không lên tiếng nữa mà cũng bắt đầu nhìn về phía sân khấu.

Trẻ con nhảy múa, nhất là khi một đám trẻ con nhảy múa thì thật ra cũng chẳng đẹp đẽ gì, thế nhưng trong mắt của ba mẹ thì đó chính là hình ảnh đẹp nhất, vũ điệu tự nhiên này cũng là đẹp nhất.

Tiểu Sư Niệm nhảy đầu tiên, ánh mắt của Triệu Uyển Uyển dán chặt vào người cô bé. Vóc dáng của Tiểu Sư Niệm vốn đã đẹp lại thêm khả năng nhảy múa là do Triệu Uyển Uyển đích thân dạy dỗ, cô bé cũng có năng khiếu về khoản này nữa.

“Anh có từng nghĩ đến việc sẽ để Tiểu Sư Niệm học khiêu vũ hoặc đóng phim không?” Triệu Uyển Uyển đột nhiên lên tiếng.

Sư Hạ Dương nghiêng đầu nhìn Triệu Uyển Uyển: “Con bé thích làm gì cũng được, tôi sẽ không can thiệp.”

Triệu Uyển Uyển nghĩ, Sư Hạ Dương thực sự là một người ba sáng suốt.

Lũ trẻ nhảy xong thì bắt đầu phát hoa hồng cho người nhà. Tiểu Sư Niệm vung cái tay nhỏ bé gọi ba mình, Sư Hạ Dương đáp một tiếng rồi đi qua.

Triệu Uyển Uyển nhìn bóng lưng của Sư Hạ Dương, người đàn ông này thực sự rất tuấn tú.

Triệu Uyển Uyển còn đang mải nhìn thì thấy di động của mình kêu lên. Cô bấm nhận cuộc gọi, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì người ở đầu bên kia đã lên tiếng trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.