Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1977: Chương 1977: Sự khác nhau giữa linh hoạt và biến thái [10]




Tay An Phong Dương khẽ run lên, bất giác đứng thẳng người dậy.

“Cậu nói gì với vợ tôi thế?” Đây là một trong những lý do mà anh ở lại.

Sở Ninh Dực quăng cho anh một ánh mắt chán ghét. An Phong Dương thấy vậy liền trưng ra vẻ mặt vô tội.

“Hôm nay Bánh Bao Rau và Tiểu Bất Điểm cãi nhau một vấn đề, cậu cũng có thể suy nghĩ kỹ thử xem.” Sở Ninh Dực nói.

“Vấn đề của hai đứa trẻ con thì có gì hay để mà nghĩ?” An Phong Dương phụt cười, ngồi xuống sofa.

“Sự khác nhau giữa linh hoạt và biến thái.” Sở Ninh Dực chẳng thèm đoái hoài tới anh, nói luôn ra vấn đề hai đứa nhỏ tranh chấp.

“Hai cụm từ này có liên quan gì tới nhau à? Tôi học Ngữ văn không tốt, đừng có bắt nạt tôi.” An Phong Dương nói xong, lại cầm tập báo cáo trên bàn lên, dựa vào ghế xem kỹ lại.

Sở Ninh Dực đổi người con gái sang bên khác, để bé con ngủ thoải mái hơn, sau đó liền lăn xe lăn vào phòng ngủ.

“Tất cả những kẻ linh hoạt vào lúc đường cùng đều là kẻ biến thái cả, hoặc cậu có thể đem sự biến thái xưng là cực hạn của sự linh hoạt. Trên thế giới này, không có chuyện gì là không linh hoạt được, nhưng còn phải xem cậu có phải là biến thái không đã.” Sở Ninh Dực nói xong, cửa phòng ngủ đã được khép lại.

An Phong Dương nắm tập tài liệu trong tay quay lại nhìn cánh cửa đã được đóng lại kia.

Linh động?

Biến thái?

Anh luôn nghĩ rằng, IQ của mình và Sở Đại là cùng một đẳng cấp, nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy, Sở Đại không chỉ là đang giải thích cho anh về hai từ này thôi nhỉ?

Linh động cực hạn là biến thái. Cái gọi là biến thái chính là không giống với bình thường. An Phong Dương nghĩ, rồi lại nhìn cánh cửa đã được khép chặt. Quả nhiên, Sở Đại nhà anh nghỉ lâu cũng đã bắt đầu hướng tới cánh cửa Phật đạo rồi.

Để phòng ngừa bất trắc, An Phong Dương thật sự cũng không về mà nằm lại sofa. Tuy Sở Ninh Dực tỏ vẻ kiêu ngạo như thế, nhưng việc anh tàn tật cũng là sự thật.

Sau khi Sở Ninh Dực vào phòng liền đặt con gái xuống rồi mới cầm điện thoại trên bàn lên, gọi cho Thủy An Lạc.

Lúc này, Thủy An Lạc vẫn đang ở trước giường Bánh Bao Rau. Trên trán Bánh Bao Rau được quấn một lớp gạc dày, cái đầu bé xinh bị bó lại một nửa, mặt tái nhợt, miệng hơi mím lại, có vẻ như rất khó chịu.

Chóp mũi Thủy An Lạc đỏ lên, có thể dễ chịu được sao? Trên đầu bị khâu năm mũi lận.

Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên bàn tay bé xinh của nhóc, vì cố nhịn không khóc, lúc này đến cổ họng cũng phát đau.

Kiều Nhã Nguyễn cũng đang ngồi bên giường, trong mắt ngoài đau xót ra còn xen lẫn cả sự tự trách.

“Hủy dung cũng tốt, sau này con tao đỡ phải có nhiều tình địch.”

“Thôi mày im đi.” Thủy An Lạc dở khóc dở cười nói. Gương mặt của Tiểu Bất Điểm sau này kiểu gì cũng sẽ giống bà nội, nói không chừng là con trai cô có nhiều tình địch mới đúng ấy, “Không biết chừng Tiểu Bất Điểm cũng nghĩ thế đấy, không được, tao phải nói với con trai tao, nhất định phải ăn sạch Tiểu Bất Điểm, nếu không sau này sẽ mất vợ mất.”

Thủy An Lạc nói xong, điện thoại đang đặt trên bàn vang lên. Cô nhìn thấy người gọi tới hiển thị trên màn hình, hít thở sâu một cái rồi mới đứng dậy, “Là anh Sở, mày trông thằng bé hộ tao một lát, tao ra ngoài nghe điện thoại.” Thủy An Lạc nói rồi liền ra khỏi phòng.

Bên ngoài ngay cả ánh trăng cũng chẳng thấy đâu, bầu trời là một mảnh đen kịt, Thủy An Lạc không dám ra hẳn ngoài, đứng luôn dưới ánh đèn ngoài cửa nghe điện thoại, giọng cô khàn khàn, nói với Sở Ninh Dực là không sao cả.

“Em không nói với mẹ, sợ tối rồi lại làm ba mẹ lo lắng, không thì mai anh nói đi.” Thủy An Lạc thỏ thẻ, chắc chắn là mẹ chồng cô sẽ nổi giận cho xem.

“Đầu không lớn mà sao phiền lòng lắm chuyện thế, không sao, qua mấy ngày nữa rồi nói.” Làm gì có chuyện Sở Ninh Dực không biết là cô đang lo lắng được.

“Em...”

“Dạo gần kỳ lắm nhé, tôi nghe Tiểu Lý nói, bên kho máu bị trộm, kêu rất kinh khủng, cứ như có ma cà rồng ấy.”

“Phải, tôi cũng nghe nói chuyện này rồi, truyền tai nhau nghe quỷ quái lắm luôn. Hình như bị thiếu mất ba bịch. Tôi nghĩ chắc là có ai đó trong viện tay chân không sạch sẽ nên lấy đi bán thôi chứ làm gì có ma cà rồng nào?”

Thủy An Lạc nhìn hai cô y tá vừa đi qua mình, không nhịn được nhíu mày, ma cà rồng?

Thế chắc tôi là đạo sĩ đấy!

“Anh ngủ sớm đi, bên này không sao, em trông con là được rồi.” Nói rồi, Thủy An Lạc vội dập máy đi vào trong.

Sở Ninh Dực nắm điện thoại trong tay, anh cũng nghe thấy câu nói vừa rồi. Máu? Ma cà rồng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.