Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1971: Chương 1971: Sự khác nhau giữa linh hoạt và biến thái [4]




Thủy An Lạc vẫn cảm thấy khó hiểu, cái sự linh hoạt và biến thái này chắc chắn là không giống nhau, cái này thì cô hiểu, nhưng sao hai đứa này lại cãi nhau vì vấn đề cao thâm này vậy?

Mà cái người phụ nữ đang cười đến rút gân kia rõ ràng là không còn sức để mà giải thích cho cô rồi.

Thế nên, Thủy An Lạc đành phải nhìn hai đứa nhỏ đứng đó cãi nhau.

“Khác em gái cậu ấy.” Tiểu Bất Điểm giậm chân mắng.

Thủy An Lạc nghĩ, cái tính cách này của con bé đúng là y hệt Kiều Nhã Nguyễn, động một tí là lại lôi cả họ người ta ra chửi ngay được.

Bánh Bao Rau vẫn trưng ra vẻ mặt thản nhiên, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy có vẻ xem thường trên đó.

“Rõ ràng đã nói chỉ cần bỏ giấy vào trong cái hốc này thôi là thắng rồi, cũng có nói là cụ thể phải làm thế nào đâu!” Tiểu Bất Điểm đi lòng vòng tại chỗ, hiển nhiên đã tức đến mức không biết trút vào đâu nữa rồi.

Thủy An Lạc cúi đầu, nhìn cái hốc trên tấm gỗ xếp kia, đó là một cái hốc to khoảng bằng một ngón tay cái, nếu chỉ bỏ một tờ vào thì vẫn khá là đơn giản.

Thế nên, tình huống sau đó là, một tờ giấy được xếp thành một tệp nhỏ, bỏ vào cũng rất dễ dàng.

Và một đống giấy vụn ở dưới đất...

Khóe miệng Thủy An Lạc giật một cái.

“Tiểu Bất Điểm xé vụn giấy ra bỏ vào, thế là anh liền bảo em ấy biến thái ạ~”

Và thế là đại chiến bắt đầu.

Miệng Thủy An Lạc giật giật, đệch, cái cách vừa đơn giản lại vừa bạo lực như thế, quả nhiên là con gái của Kiều Nhã Nguyễn, con gái ruột luôn.

“Xì, cậu gấp vào kiểu con gái như thế thế không thấy lãng phí thời gian hả? Không biết thời gian đáng quý thế nào sao?” Tiểu Bất Điểm thản nhiên tỏ vẻ khinh bỉ.

Bánh Bao Rau hầm hừ, “Chỉ có kẻ biến thái mới nghĩ được ra cái cách đó thôi. Như lúc xuống nhà, đi thang máy phiền phức thế sao cậu không nhảy thẳng từ trên xuống dưới đi? Đàn ông lắm mà.”

Thủy An Lạc: “...”

Con trai, con giỏi.

Kiều Nhã Nguyễn cười rút cả bụng. Cuối cùng kêu rên ôm bụng chạy vào nhà tắm, cô không chịu nổi nữa rồi.

“Cửa sổ cao quá, tôi không trèo lên được, cậu ý kiến chắc?” Tiểu Bất Điểm hầm hè lại.

“Cái tay vặn cửa cao như thế sao cậu không nói là cậu không ra ngoài được luôn đi?” Bánh Bao Rau vẫn tỏ vẻ khinh bỉ.

“Tôi cũng có nói là tôi ra được đâu, tôi cũng không nói là tôi muốn ra ngoài mà, toàn tự cậu nói đấy chứ.” Tiểu Bất Điểm vẫn tỏ vẻ vô tội nói.

Thủy An Lạc không nhịn được nữa cười phì thành tiếng.

“Mẹ...” Giọng Bánh Bao Rau không chút gợn sóng vang lên.

Thủy An Lạc chớp mắt, “Xin lỗi, xin lỗi, mẹ không cố ý.” Mẹ chỉ không nhịn nổi thôi. Con trai, con thế này là thua rồi hả? Thật mất mặt quá đi.

“Lười nói với cậu.” Bánh Bao Rau quẳng lại một câu rồi quay người đi thẳng.

“Tại cậu không nói lại chứ gì, không cãi lại được thì nhận thua đi, cậu mới là đồ biến thái thì có.” Tiểu Bất Điểm lắc lắc hông làm mặt quỷ với nhóc.

Bánh Bao Rau quay lại, cuối cùng hai hàng lông mày nhỏ cũng nhíu lại, miệng hơi hé ra, hình như định nói gì đó, nhưng một giây sau lại khép lại, sau đó bỏ đi.

Thủy An Lạc chớp mắt, thế là con trai à, con nhận thua rồi đấy hả?

Sở Ninh Dực liếc qua tình hình dưới đất, sau đó liền quay xe lăn về, đứa nhỏ này đúng là biến thái thật.

Nếu như đây cũng là một cách gọi là linh hoạt thì chắc chẳng cần cái gọi là linh hoạt nữa rồi.

Tiểu Bất Điểm đi theo ra ngoài, bé vẫn chưa cãi nhau xong cơ mà.

Họ ra khỏi cửa, đúng lúc An Phong Dương đưa hai đứa nhỏ đi học về.

Cặp mắt to tròn của Tiểu Bất Điểm lập tức sáng lên, sải đôi chân ngắn tũn của mình chạy tới, “Anh Cả, chị Miên Miên.”

Bánh Bao Rau đi tới cửa nhà mình rồi, quay lại nhìn cô bé nào đó đang nịnh nọt kia, hình như đã nhếch miệng cười lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.