Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1975: Chương 1975: Sự khác nhau giữa linh hoạt và biến thái [8]




Mân Hinh dập máy rồi mới quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Đang khâu, không có vấn đề gì lớn đâu ạ.”

Sở Ninh Dực ừ một tiếng, nhưng người vẫn cứng đờ.

Mân Hinh đặt điện thoại xuống rồi ngồi xuống sofa.

“Anh Cả, thật ra đôi khi em thật sự không hiểu, chúng ta làm như vậy có thật sự đáng không?” Mân Hinh bỗng lên tiếng, không gian tĩnh lặng này càng khiến giọng cô trở nên rõ ràng hơn.

Sở Ninh Dực ngẩng lên, nhìn Mân Hinh đang cúi đầu.

“Em vào Viễn Tường từ năm hai mươi tuổi, đến giờ cũng đã sắp mười năm rồi. Tổng thời gian em ra khỏi cửa chắc chẳng tới nổi mười ngày.” Mân Hinh nói, hai tay tóm chặt vào nhau, “Kể cả xóa tên, em cũng không thể thoát khỏi vận mệnh hiện tại, không phải vậy sao?”

Mân Hinh nói xong, gian phòng lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng thút thít của lũ trẻ.

Sở Ninh Dực một hồi lâu không lên tiếng, vì anh không biết phải trả lời vấn đề này của Mân Hinh thế nào.

Mân Hinh không thích ra ngoài không phải sao?

Mỗi lần nhắc tới Mân Hinh, cô đều nói, ôi, cô không thích ra ngoài, cô thích ở nhà hơn.

Mười năm qua, ngay chính bản thân cô cũng tin vào lý do thoái thác này.

Một cô gái vừa hai mươi, sao có thể thích ở trong nhà mãi được, phải, là một cô gái thích ở nhà nghiên cứu kỹ thuật, dù là thế, thỉnh thoảng những người như cô cũng sẽ ra ngoài, cũng sẽ có vài người bạn chứ.

Nhưng từ khi hai mươi tuổi, bạn bè của Mân Hinh đã đều rời xa cô. Tới giờ, trừ chồng con, trừ tầng hai mươi hai an toàn này ra, cô cũng không thể đi đâu được, cũng không đi nổi.

Mỗi lần ra ngoài, An Phong Dương phải kè kè bên cô hai tư giờ, phòng bị từng giây từng phút, ra ngoài như thế thà không ra còn hơn.

Mân Hinh vẫn nắm chặt hai tay, đến mức các ngón tay dần trắng bệch.

“Dù em có mất trí nhớ thì cũng sẽ không có ai tin, đám người đó cũng sẽ không tha cho em, phải vậy không?” Giọng của Mân Hinh rất khẽ, đây là những lời mà mười năm qua cô chưa từng nói ra. Hôm nay, ở đây chỉ có Sở Ninh Dực, thế nên cô mới nói.

“Mân Hinh, con đường này không phải do chúng ta tự mình lựa chọn, nhưng cũng vẫn phải tiếp tục bước đi.” Sở Ninh Dực chỉ nói như vậy.

“Đôi khi em nghĩ, những điều em làm rốt cuộc là đúng hay sai. Trên tay những kẻ kia đều đã dính máu. Nhưng còn em thì sao, em không ra tay, nhưng cũng đã là kẻ mang đầy tội nghiệt.” Mân Hinh lên tiếng, nhìn đôi tay trắng nõn của mình, “Một đôi tay, một cái bàn phím, một nơi đặt bom, một căn cứ địa, mấy trăm mạng người.”

“Nhưng cô lại cứu được nhiều người vô tội hơn thế.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Mân Hinh muốn cười nhưng lại không cười nổi.

“Phong Dương nói, máu trên tay anh ấy nhiều hơn em, nhưng em lại không dám nói với anh ấy rằng, em không thấy máu, nhưng lại giết chết vô số người.” Mân Hinh vừa nói vừa ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, “Như giờ, những thứ trong đầu en, những căn cứ địa đó, những kẻ đó, những chương trình điều khiển bom, em căn bản không thể không chế nổi.”

Sở Ninh Dực dựa vào xe lăn, con gái bé bỏng vẫn đang nằm trong lòng anh.

Anh nhìn cô gái lại cúi đầu xuống bên kia.

“Những lời này nói với tôi là được rồi, đừng nói với An Tam.” Sở Ninh Dực lên tiếng, “Lạc Lạc nói, tại sao không thể yêu đương, kết hôn, sinh con một cách bình thường rồi sống như thế cả đời, nhưng từ giây phút chúng ta bị chỉ đích danh thì cuộc đời này đã định, hai chữ “bình thường” sẽ phải chôn sâu vĩnh viễn rồi.”

Đầu Mân Hinh lại càng cúi xuống thấp hơn, cả người cũng khẽ run lên.

Sở Ninh Dực biết Mân Hinh mệt rồi, chán chường lắm rồi, vì dù gì cô cũng là một cô gái.

Nhưng chuyện gì cũng có trắng có đen, thuyết tương đối sẽ luôn tồn tại. Đây là một thế giới cân bằng, trong thế giới này cần tồn tại quy luật cân bằng, còn họ, chính là sự tồn tại ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.