Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2205: Chương 2205: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau [2]




Thủy An Lạc vẫn không buông anh ra, “Không phục thì không ngồi nữa thôi, như lão Tần thì có gì hay không? Cả đời cô đơn không nơi nương tựa.”

“Thế lúc đầu ai nói với anh, cho dù phải quỳ xuống cũng sẽ cùng anh leo hết con dốc này? Hửm~” Sở Ninh Dực cố tình lên giọng ở âm cuối cùng, có cảm giác như đang cố tình quyến rũ cô vậy.

Thủy An Lạc cúi đầu với vẻ thất bại, trầm giọng nói, “Em.”

Thủy An Lạc âm thầm nghiến răng với mình, đang yên đang lành nhắc đến chuyện căn cứ làm gì? Thích ngược đãi bản thân à?

“Vậy anh mang người tình bé nhỏ của anh theo đi, nếu không em sẽ không cho anh đi.” Thủy An Lạc yêu cầu.

Anh và An Phong Dương ở cạnh nhau mới là thiên hạ vô địch, cô mới có thể yên tâm hơn một chút.

Sở Ninh Dực hơi hé miệng, cuối cùng mới thốt ra một chữ, “Được.”

Nếu anh nói, lần này anh vốn định đi cùng An Phong Dương, anh nghĩ chắc vợ anh sẽ bùng cháy mất!

Thủy An Lạc kêu ầm lên một tiếng, có chút buồn bực.

Thế là cô lại đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, trông như con thú nhỏ bị giam cầm, không thể nào giãy giụa được.

Sở Ninh Dực biết cô vẫn còn lo lắng chuyện vụ nổ trước đó, cho nên không hề mở lời an ủi cô.

Thủy An Lạc xoay qua xoay lại mấy vòng, đột nhiên dừng lại. Cô nhìn Sở Ninh Dực, “Em đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, nếu như đại bản doanh của căn cứ đặt ở đảo Kim Cương, vậy thì thi thể của mẹ Phong Phong không phải là mẫu vật nghiên cứu tốt nhất để họ nghiên cứu gen người sao? Công chúa của nước M, bất cứ lúc nào cũng có thể lên ngôi vị Nữ Hoàng.”

Thủy An Lạc cảm thấy, mọi chuyện đi một vòng, hình như đã quay lại.

Mà họ chỉ là một bộ phận trong cái vòng đó, hoặc nói cách khác, một chỗ nối trong cái vòng đó mà thôi.

Một kế hoạch mấy chục năm, lúc đó, đừng nói là cô, đến cả Sở Ninh Dực cũng chưa ra đời, cho nên không nào đối đầu với họ được.

Sở Ninh Dực tiếp tục dựa người vào ghế, tỏ ý để cô nói tiếp.

Thủy An Lạc lắc đầu, “Em không biết.”

“Cho nên, đáp án thực sự phải tới đảo Kim Cương mới tìm được.” Vấn đề mà Thủy An Lạc nói tới, Sở Ninh Dực cũng từng nghĩ tới khi xác định vị trí của căn cứ.

“Anh đi rồi Cố Minh Hạo phải làm sao? Anh bảo là Janis cũng tới mà? Em làm hỏng việc rồi anh đừng có trách em đấy.” Thủy An Lạc hừ một tiếng.

Sở Ninh Dực, “...”

“Không đi nhanh thế đâu, ít nhất cũng phải sau khi Cố Minh Hạo và Janis đấu đá nhau.” Sở Ninh Dực nhìn cô, đứng dậy nhìn đồng hồ, “Anh đi họp đây, em đi ngủ đi.”

“Vậy chuyện tin tức thì sao?” Thủy An Lạc kéo tay Sở Ninh Dực, “Cố Minh Hạo vừa nói hắn muốn làm sáng tỏ chuyện này.”

“Lời hắn nói mà em cũng tin?” Sở Ninh Dực gõ tay lên đầu cô, “Đi ngủ đi, xem xem có thể bổ sung lại tí tế bào não nào không.”

Thủy An Lạc, “...”

Thủy An Lạc há miệng, suýt nữa ném ra hai chữ “tuyệt giao” vào mặt Sở Ninh Dực. Nhưng nghĩ tới chuyện trước đó, cô dứt khoát ngậm miệng lại, kiêu ngạo quay về phòng ngủ.

Sở Ninh Dực hơi nhếch môi, cô ngốc này sao không đi theo lối mòn trước đó nhỉ? Anh chuẩn bị xong lời thoại của mình rồi mà.

Chuyện tin tức, Sở Thị vẫn không hề công khai giải thích, nhưng Cố Minh Hạo có đăng bài lên weibo, nói rằng hợp đồng là do hắn ký, hắn không nên vì sách mà làm trái hợp đồng, tuy rằng hắn rất muốn tìm được diễn viên phù hợp với nhân vật mà hắn đã xây dựng ra, nhưng vẫn phải tuân thủ hợp đồng.

Lúc Thủy An Lạc nhìn thấy bài đăng weibo này, cuối cùng cũng hiểu ra câu “lời hắn nói mà em cũng tin” của Sở Ninh Dực là ý gì!

Những dòng chữ này này sặc mùi oan khuất, càng đẩy Sở Thị lên một tầm cao mới của sự không thấu tình không đạt lý.

Thủy An Lạc nghĩ, Cố Minh Hạo vì muốn lấy lại quyền chủ động, bây giờ cũng có thể coi như đã dốc hết mưu mô thủ đoạn ra rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.