Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 835: Chương 835: Suy cho cùng vẫn không thể buông tay [1]




Giờ tan tầm mật độ xe cộ trên đường rất đông, cho nên các xe di chuyển cũng rất chậm.

Phong Phong ngồi trong xe có thể thấy hai người họ đang trò chuyện vui vẻ trong chiếc xe đằng trước. Kiều Nhã Nguyễn còn cười rất tươi nữa.

Cơn lửa giận dữ vô hình lại một lần nữa bốc lên, cười đẹp đấy?

Chiếc xe đi qua một cái ngã tư rồi chuyển hướng. Phong Phong hơi híp mắt, đây cũng không phải là hướng đi về trường học của Kiều Nhã Nguyễn. Cô gái này đang đi hẹn hò với người khác sao?

Xe lái đến khu vực vành đai hai thì đỡ hơn một chút, không tắc như ban nãy nữa.

Phong Phong vẫn nheo mắt chú ý tới động tĩnh của chiếc xe phía trước. Nhưng khi thấy người lái xe kia hơi nghiêng về phía Kiều Nhã Nguyễn, cơn lửa giận trong lòng không kiềm nổi nữa. Anh ta liền đạp ga tăng tốc, vượt qua chiếc xe kia rồi dừng lại.

Người tài xế lập tức đạp phanh xe thắng xe. Kiều Nhã Nguyễn đổ người về phía trước theo quán tính, suýt nữa thì đầu đụng phải cửa kính xe phía trước.

“Sao thế?” Lúc Kiều Nhã Nguyễn ổn định lại thì thấy người lái xe kia đã xuống xe. Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên trông thấy một người đàn ông chẳng đoái hoài gì đến việc giằng co của người lái xe kia mà đi thẳng tới cửa bên phía ghế phụ.

Cánh cửa bị người kéo giật ra, Phong Phong lôi luôn người trong xe ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn hết hồn, nhưng vì Phong Phong kéo quá mạnh nên lúc ra khỏi xe cô không tránh khỏi việc loạng choạng mà ngã thẳng vào lồng ngực của anh ta.

“Mắt cô bị mù sao hả Kiều Nhã Nguyễn. Cô thử nhìn bộ dạng của tên đàn ông này xem, nhìn cái xe này nữa đi, còn không tới một trăm ngàn nữa! Kiểu gì thì kiểu cô cũng là con gái nhà giàu, chẳng lẽ cô thiếu đàn ông đến mức này sao hả?” Phong Phong chẳng đợi Kiều Nhã Nguyễn nói gì mà phủ đầu bằng một tràng mắng chửi.

Kiều Nhã Nguyễn bỗng bị tiếng rống giận này làm cho sửng sốt, rất lâu sau mới phản ứng lại được là anh ta đang nói cái gì.

Người tài xế kia cũng nheo ánh mắt đang vô cùng khó chịu của mình lại, cái gã này nhìn mặt quen lắm, hình như là ngôi sao nào đó thì phải?

Cảm giác đau nhức trên cánh tay khiến Kiều Nhã Nguyễn tỉnh táo lại. Cô dứt khoát hất bàn tay đang nắm lấy tay mình ra: “Phong Phong, anh bị điên đấy à?” Cô gọi xe về thì chọc gì tới cái tên này cơ chứ?

“Rốt cuộc ai mới là người điên? Kiều Nhã Nguyễn, chẳng lẽ cô thiếu đàn ông đến vậy sao hả?” Lúc này Phong Phong như đã đánh mất toàn bộ lý trí của mình, ban nãy gã này còn suýt hôn cô nữa kia kìa?

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong từ trên xuống dưới, gió rét thổi qua quất lên mặt tạo cảm giác châm chích đau đau.

Sao anh ta lại phải căng thẳng như vậy chứ?

Muốn để cho tình cảm khó khăn lắm mới đè xuống được của cô cứ thế mà bị moi ra sao?

Tại sao anh ta có thể làm như vậy?

Phong Phong rống lên, thanh âm nhanh chóng chìm nghỉm trong từng cơn gió rét.

Kiều Nhã Nguyễn thu lại những suy nghĩ miên man không nên có của mình rồi ngẩng lên nhìn Phong Phong: “Có biết app gọi xe Didi không?”

“Cái gì?” Phong Phong hơi ngẩn ra.

Kiều Nhã Nguyễn giơ di động trong tay mình lên lắc lắc trước mặt Phong Phong: “Tôi dùng Wechat để gọi xe. Người ta chỉ là một tài xế thôi. Mà Phong Phong này, tôi có thiếu đàn ông hay không cũng đâu có liên quan gì đến anh đâu nhỉ.” Không biết vì trời lạnh hay vì tâm trạng lúc này đang quá đỗi căng thẳng mà bàn tay đang nắm điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn không kiềm chế được mà run lên.

Không liên quan đến anh ta!

Lý trí của Phong Phong cơ hồ bị những lời này đập cho quay về.

“Vậy tại sao cô lại còn xuất hiện trước mặt tôi!” Phong Phong gầm lên, nếu như cô không xuất hiện thì anh ta cũng sẽ không như thế này.

Kiều Nhã Nguyễn thu lại cánh tay đang giơ di động của mình. Tiếng rống giận của Phong Phong khiến màng nhĩ của cô phát đau. Tại sao lại tới nơi này, vì ba cô bán công ty xong lại cứ khăng khăng muốn tới thành phố A này, vì nhà của cô giờ đã cắm chốt ở thành phố A này rồi.

Cô cứ nghĩ rằng cả cái thành phố A này lớn như thế, Phong Phong lại bận rộn như vậy thì có lẽ chỉ cô mới có thể trông thấy anh ta, chứ sẽ không để anh ta trông thấy mình, nên cô mới tới đây.

Vì suy cho cùng, cô vẫn không thể buông tay được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.