Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1890: Chương 1890: Tại sao a sơ lại tha cho cô? [4]




Tai Hạ Chương Phong khẽ động đậy, nheo mắt nói, “Có người.”

Kiều Nhã Nguyễn dừng lại, đang định rút súng, phía đối diện đã xuất hiện bóng người. Ba nhà khoa học kia gần như bị xách lên.

Kiều Nhã Nguyễn thầm chửi một câu, bảo bọn họ qua đây thì không nghe, giờ thì toi đời chưa?

“Cứu tôi, cứu tôi với...” Mấy nhà khoa học kia run rẩy nói.

Người bên kia chĩa súng về phía bọn họ, Sư Hạ Dương dẫn người chạy tới, hơi nheo mắt, có điều trước sau vẫn không vượt qua đường biên giới.

“Đội trưởng Sư, nếu muốn cứu người thì phải vượt qua ranh giới trước mặt anh. Tôi đoán, anh sẽ không làm vậy.” Người cầm đầu bên kia nói.

Thân thể Kiều Nhã Nguyễn thoáng sững lại, giọng nói này là... A Sơ?

Tuy đã lâu rồi cô không nghe thấy, nhưng cô vẫn nhớ rõ, giọng của A Sơ rất êm tai. Trước đây A Sơ coi như đã tha cho cô một mạng, cho nên cô nhớ rất kỹ.

Quả nhiên, hắn ta chỉ là một tên lính đánh thuê vì tiền, ai cho hắn tiền, hắn sẽ làm việc cho kẻ đó.

Sư Hạ Dương nheo mắt lại, thoáng giơ tay lên ra hiệu. Người đứng sau lập tức cởi bỏ đồng phục tác chiến, sau đó tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Không mặc quân trang, đương nhiên sẽ không bị ràng buộc.

Đây là điều mà Sở Ninh Dực đã nói cho anh biết, lúc gặp vấn đề khó cả đôi đường khi đứng giữa lãnh thổ hai nước, nên nhớ là, muốn hoàn thành nhiệm vụ không thể dùng phương thức bình thường, cởi bỏ quân trang, cậu vẫn là cậu, chỉ có điều không bị ràng buộc mà thôi.

Người đối diện giống như không ngờ anh ta lại làm vậy, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, “Không hổ là lính của cậu ta, rút...”

Sư Hạ Dương dẫn người đuổi theo, người của A Sơ không nhiều lắm, đại khái chỉ khoảng bảy tám tên, còn phải mang theo ba nhà khoa học, đương nhiên sẽ không đi nhanh được.

A Sơ đi được một đoạn cũng phát hiện ra vấn đề này. Anh ta quay lại nhìn ba nhà khoa học kia, ánh mắt rơi vào tập tài liệu họ đang ôm trong tay, “Người giết, tài liệu mang về.”

Ba nhà khoa học run rẩy khắp người, lắp bắp không thốt ra nổi một câu.

“Đoàng đoàng đoàng...”

Ba tiếng súng vang lên trong rừng khiến đám chim chóc bay tán loạn.

Kiều Nhã Nguyễn dừng bước, bọn chúng ra tay rồi?

Theo tiếng súng, họ cũng truy đuổi nhanh hơn, nhưng khi bọn họ đến nơi, chỉ còn lại ba nhà khoa học nằm trong vũng máu.

“Hổ, cậu ở lại với quân y.” Sư Hạ Dương nói, dẫn người đuổi theo, bọn họ cần số liệu.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xổm người xuống thử cứu ba người kia, nhưng đạn đã xuyên qua tim.

“Số liệu, số liệu...” Nhà khoa học ôm tài liệu lúc nãy miệng phun đầy máu tươi, rõ ràng đã như nỏ mạnh hết đà, “Khủng bố, khủng bố, người cải tạo gen, bọn họ nghiên cứu, người cải tạo gen...”

“Này, này...” Kiều Nhã Nguyễn vươn tay chạm lên cổ ông ta, quay lại nhìn Hổ lắc đầu.

Người cải tạo gen?

Những kẻ đó đang nghiên cứu cái này sao?

Gen?

Trong đầu Kiều Nhã Nguyễn có gì đó lướt qua, nhưng cô không nắm bắt được.

Đằng trước vang lên tiếng súng, Hổ và Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.

A Sơ tuy mang ít người theo nhưng tên nào cũng là cao thủ, cho nên lấy ít địch nhiều, bọn chúng cũng chưa chắc không trốn thoát được.

Số liệu đang nằm trong tay A Sơ, cho nên bọn họ chỉ cần tập trung đối phó với A Sơ là được.

A Sơ đương nhiên cũng biết suy nghĩ của bọn họ, cho nên một lòng muốn đi, dù sao người bỏ tiền cũng chỉ cần số liệu.

Hai bên giao chiến, người của A Sơ khống chế người của Sư Hạ Dương, A Sơ nhân cơ hội trốn thoát.

Kiều Nhã Nguyễn không kịp suy nghĩ nhiều liền đuổi theo. Cô tuyệt đối không thể để A Sơ mang theo số liệu trốn thoát được.

Phía sau cũng không có người đuổi theo. Có lẽ người của A Sơ nghĩ một người phụ nữ thì không có gì nguy hiểm cho nên không hề ngăn cản Kiều Nhã Nguyễn.

“A Sơ.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.