Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 679: Chương 679: Tai tiếng của sở gia [6]




Thậm chí có người còn lôi cả ảnh một nhà ba người của họ ra, sau đó PS thành cảnh Sở tổng bán vợ bán con.

“Chú Sở, chuyện lần này có phải là rất nghiêm trọng không?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.

Chú Sở khẽ thở dài, không đáp lại.

Sao có thể không nghiêm trọng được, chuyện này liên quan tới cả tình hình quốc gia, liên quan tới chuyện bị người đời phỉ nhổ đấy.

Ngón tay của Thủy An Lạc trượt trượt trên con chuột, tin ngày một nhiều, trước giờ cô không bề biết hóa ra thành phố A này lại có lắm kẻ tọc mạch như vậy.

“Thiếu phu nhân, năm rưỡi tôi tới đón cô. Thiếu gia dặn cô đừng đi tìm Mặc thiếu gia.” Chú Sở nghiêm túc nói.

Tay Thủy An Lạc thoáng khựng lại, chuyện này chẳng phải vốn từ Mặc Lộ Túc mà ra sao?

Thủy An Lạc dập điện thoại, nhìn tin tức trên trang mạng kia.

Cô không biết xem cổ phiếu, nhưng phía dưới có phân tích của chuyên gia, cô chỉ biết, cửa ải mà lần này Sở Thị phải vượt qua không hề đơn giản hơn hai mươi năm trước chút nào.

“Đại Vương bảo ta đi tuần núi...”

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Thủy An Lạc cúi xuống nhìn. Sau lần Sở tổng nói cái bài “Kịch một vai” buồn thảm kia không hợp với đứa ngốc như cô, cô liền đổi sang cái bài “Tuần núi” ngốc nghếch này.

Vừa trông thấy tên hiển thị trên màn hình, Thủy An Lạc vội bắt máy, “Lão Phật Gia!!!” Thủy An Lạc nói như sắp khóc đến nơi.

“Nín ngay cho ai gia, trước tiên hãy nói xem đã xảy ra chuyện gì?” Tin này lớn đến nỗi Kiều Nhã Nguyễn ở tận Mỹ mà còn biết.

Thật ra thì dù ở Mỹ nhưng người ta vẫn lướt tin trong nước đó mà!

Kiều Nhã Nguyễn đang ở Hollywood, trong phòng nghỉ của một studio siêu ngầu, nhưng tiếc là cô chẳng có hứng thú gì với nói cả. Nếu không phải có người giám sát thì cô đã chạy từ lâu rồi.

Thủy An Lạc bla bla bla kể lại chuyện này một mạch.

“Mày nói xem, đàn anh sao vậy chứ?” Thủy An Lạc nói với giọng khàn khàn.

“Yêu quá hóa hận đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cũng thở dài, “Tao không ngờ anh ấy lại là người như vậy.”

Phong Phong vừa quay xong, trên người vẫn đang mặc một bộ đồ da bó sát người, chưa tẩy trang. Nghe thấy giọng của Kiều Nhã Nguyễn, anh ta bật cười: “Em vẫn nghĩ tên đó là người tốt à?”

“Câm cái miệng của anh lại đi.” Kiều Nhã Nguyễn hung hăng nói, sau đó đứng dậy tránh xa anh ta ra, “Thế giờ mày định làm thế nào?”

“Tao cũng không biết nữa.” Thủy An Lạc nói rồi lại lướt tin, “Bên truyền thông cũng điên rồi, bọn họ cho rằng Sở Ninh Dực sẽ trở thành Sở Cẩm Niên thứ hai mới sợ chứ.”

“Cái đám người đau trứng ăn nhiều dưa muối rảnh rỗi đấy mày quan tâm làm gì.”

Phong Phong tẩy trang thay quần áo xong, nói chuyện với bạn bè mấy câu rồi đưa Kiều Nhã Nguyễn về, vừa đi anh ta vừa lạnh lùng nói: “Gọi quốc tế đường dài đắt lắm đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên, khinh bỉ nhìn anh ta: “Kẻ Bắt Cóc kia, anh không hiểu tiếng người hả? Có hiểu câm miệng là gì không?”

Phong Phong cau mày, đẩy Kiều Nhã Nguyễn lên xe. Từ lúc đưa cô tới Mỹ đến giờ, anh ta liền bị cô gọi là Kẻ Bắt Cóc. Anh ta cũng không phản đối, chỉ cần có thể giữ cô ở lại bên mình thì kể cả có thành tội phạm bắt cóc cũng có sao?

“Mặc Lộ Túc dám làm như vậy thì chính là muốn vạch trần chuyện nhà Sở gia ra cho cả thế giới biết, nói trắng ra thì đây chính là cuộc tranh chấp giữa anh em họ với nhau.” Phong Phong dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói.

Kiều Nhã Nguyễn lại trừng mắt với anh ta, sau đó cô mới nói với Thủy An Lạc: “Tao nghĩ là Sở tổng có thể...”

“Tôi nói em nghe, hình tượng của Sở gia bên ngoài trước giờ đều rất tốt, còn Mặc gia thì hầu hết vụ bê bối nào cũng lộ cả rồi. Thế nên lúc này dù tin của Mặc gia có bị tung ra thì cũng chỉ gọi là nhắc lại chuyện cũ thôi.”

“Anh câm miệng lại thì chết đấy à!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cầm gối vứt thẳng vào mặt Phong Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.