Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2867: Chương 2867: Tập huấn quân sự ơi là tập huấn quân sự [7]




Sở Lạc Nhất sau khi cảm thấy mình bị bẫy cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải nhìn Cố Tỉ Thành bằng ánh mắt nịnh nọt.

Cố Tỉ Thành nghĩ, cô gái này lật mặt nhanh thật, vừa rồi còn tỏ ra chê bai chán ghét như thế, giờ đã thành cái vẻ chân chó này rồi, giống hệt như cái dáng vẻ cười tít mắt của cô trên trực thăng hôm đó, như một cô yêu tinh ranh mãnh vậy.

“Anh gì ơi, sau này xin anh chỉ bảo chăm sóc nhiều hơn nhé.” Sở Lạc Nhất nghĩ, sớm biết như vậy cô thà bị ba nhốt trong phòng còn hơn. Giờ thì hay rồi, một tháng tới chắc chắn sẽ là ác mộng của cô mất thôi.

Không biết chừng ba người kia cố tình bẫy cô ấy!

“Buổi tối có buổi phát biểu, đừng đến muộn đấy, tôi đưa con bé đi ăn với nghỉ trước đã.” Sở Húc Ninh nói xong liền đưa Sở Lạc Nhất rời đi.

Sau khi Sở Lạc Nhất đi khỏi, mấy tên sau lưng Cố Tỉ Thành mới chạy tới.

“Lão đại, cô em này là ai thế, trông mơn mởn thật.”

“Có biết ăn nói không thế hả, đây rõ ràng gọi là trắng nõn nà, cậu tưởng người ta là củ cải chắc.”

Cố Tỉ Thành nhếch miệng nhìn cô gái đang khoác lấy cánh tay của Sở Húc Ninh, không hiểu sao bỗng cảm thấy cảnh này thật nhức mắt, khiến anh tự nhiên muốn chiếm lấy làm của riêng.

“Sở Lạc Nhất.” Cố Tỉ Thành lặp lại tên cô.

“Sở Lạc Nhất? Có quan hệ gì với Sở Lạc Ninh ở thành phố A kia à?” Một thiếu úy phía sau bỗng lên tiếng hỏi.

“Không biết, nhưng là em gái của Lữ phó Sở của chúng ta. Lần này tập huấn mọi người cẩn thận một chút, đừng có làm vị tổ tông này bị thương đấy.” Cố Tỉ Thành là Đoàn trưởng, theo lý mà nói thì là thấp hơn Sở Húc Ninh một cấp, cũng thuộc sự quản lý của Sở Húc Ninh.

Cô gái này, anh có thời gian để chơi với cô đây.

Khoa Kinh tế, khoa Báo chí, khoa Mỹ thuật với khoa Toán ứng dụng, tổng cộng có bốn khoa được trao đổi. Khoa Mỹ thuật có hai mươi người. Khoa Kinh tế và khoa Báo chí là nhiều nhất, cho nên khoa Mỹ thuật được biên chế ra ngoài, giao cho Đoàn trưởng Cố hiện tại không có nhiệm vụ gì đích thân huấn luyện.

Đây là điều mà giáo viên có nói lúc mọi người đang ăn trưa.

Sở Lạc Nhất ủ rũ ngồi cạnh Kiều Vi Nhã ăn cơm, còn tức giận nhìn Kiều Vi Nhã: “Chị đúng là điên rồi mới theo em tới đây. Chị còn tưởng có thể ngồi trong phòng làm việc của anh Húc Ninh xem mọi người tập quân sự chứ.”

“Nằm mơ đi, có cần cắt cho chị thêm miếng dưa hấu với thêm cái điều hòa nữa không?” Kiều Vi Nhã đáp lại, tiện thể gắp thức ăn cho cô, “Em mới đen đủi đây này, tự dưng không đâu bị lôi tới đây. Tên khốn kia đi theo Sở Vi ra ngoài để được đặc cách rồi, chị nói xem sao lại có thể phân biệt đối xử như vậy nhỉ?”

“Em cũng có thể đi theo mà.” Sở Lạc Nhất ăn mấy miếng cũng không ăn nổi nữa.

“Vừa rồi em có nghe nói ký túc xá của Sở Vi và Sở Lạc Ninh được xếp ở khu riêng. Hai tên này muốn tới đây để chơi trò đối đãi đặc biệt đấy hả?” Kiều Vi Nhã tức giận nói.

“Em cũng đâu phải không biết bệnh sạch sẽ của anh chị nặng đến thế nào đâu, cũng không thể vì đi tập quân sự mà không cho anh ấy nghỉ ngơi được đúng không nào.” Sở Lạc Nhất khẽ nói.

“Đều do các người chiều mà ra đấy.” Kiều Vi Nhã lườm một cái. “Nhưng cũng may mà tập tách nhau ra. Cứ nghĩ đến việc một tháng tới không trông thấy cậu ta là em vui lắm rồi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Chị cảm thấy em vui hơi sớm rồi.

Có thể trận chiến sáng nay anh cô thua, nhưng chắc sẽ không đơn giản nhận thua như vậy đâu. Kịch hay phía sau chắc chắn sẽ càng đặc sắc hơn cho xem.

Ăn cơm xong giáo viên liền sắp xếp ký túc xá.

“Đứng hết lại.”

Các sinh viên còn chưa rời đi, một tiếng quát rung trời liền truyền tới.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất không khỏi run bắn người, sao thế?

Sở Húc Ninh bước vào, phía sau còn có lính của anh, nhưng sắc mặt anh lúc này lại khó coi vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.