Thủy An Lạc đang đợi câu trả lời của Sở Ninh Dực, nhưng Sở Ninh Dực lại cảm thấy mình không cần thiết cho cô một lời giải đáp nào cả. Từ lúc quyết định đón cô về anh cũng đã quyết định thu mua lại Viễn Tường rồi.
Sở Ninh Dực vẫn cứ im lặng không lên tiếng, còn Thủy An Lạc thì chắc chắn không đủ định lực bằng anh, vậy nên anh không nói thì cô nói vậy.
“Sở Ninh Dực, nếu anh dám thu mua Viễn Tường thì tôi sẽ, tôi sẽ...” Thủy An Lạc hùng hổ mở miệng nhưng nói đến đây mới nhận ra cô chẳng có gì để uy hiếp anh cả, thế nên cũng chỉ có thể lặp đi lặp câu “tôi sẽ, tôi sẽ” như một cái đĩa vấp.
Sở Ninh Dực tựa vào đầu giường nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, ngược lại tâm trạng lại tốt hơn một chút.
“Cô sẽ thế nào?”
“Tôi...” Thủy An Lạc kiềm chế đến đỏ bừng cả mặt. Cô định nói vài câu độc ác gì đó nhưng nghĩ kỹ lại thì cô có thể nói gì được cơ chứ?
“Dù sao... dù sao thì anh cũng không thể thu mua Viễn Tường được! Nếu không ông nội tôi nhất định sẽ tới tìm anh đấy!” Thủy An Lạc hung hăng nói xong rồi xoay người chạy biến mất.
Sở Ninh Dực bất lực day day trán, hẳn là ông nội của cô đến tìm anh cơ đấy. Cô vợ cũ này của anh quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
***
Thủy An Lạc ra khỏi phòng bệnh, cô định tới phòng thực tập nhưng trên đường cứ bị người ta chỉ trỏ này nọ, vẫn là cái chuyện làm lộ thông tin của bệnh nhân kia.
“Không thể hiểu nổi loại người này tới đây làm gì nữa! Cứ kêu Thái tử gia thiết diện vô tư thế mà lại đi đồng ý cho cô ta tới bệnh viện làm, vừa mới đến đã gây họa! Bây giờ có Thái tử gia che chắn rồi nên chuyện lớn như vậy cô ta cũng có phải chịu trách nhiệm đâu, quả nhiên người có ô dù vẫn dễ sống hơn mà.”
“Hết cách, ai bảo cô ta là mẹ của Tiểu hoàng tử chứ. Cô có giỏi thì cũng làm mẹ của Tiểu hoàng tử đi.”
Hai cô y tá ở quầy lễ tân nhân lúc nhàn rỗi mà vừa làm việc vừa tán phét.
“Tôi nghe đồn, để giải quyết chuyện lần này, Thái tử gia phải...”
Bọn họ còn chưa nói hết liền thấy Thủy An Lạc đứng cách đó không xa, thế nên vội ngậm miệng lại, cúi đầu giả vờ như đang làm việc.
Thủy An Lạc đút hai tay trong túi áo, quả nhiên, nói xấu sau lưng người khác thì đi đâu cũng thấy.
“Có bản lĩnh nói xấu sau lưng người ta, thì cũng phải có bản lĩnh nói tiếp trước mặt người ta chứ.” Thủy An Lạc hời hợt nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt rồi mới xoay người rời đi.
***
Thủy An Lạc đi thẳng ra khỏi bệnh viện rồi gọi điện thoại cho Kiều Nhã Nguyễn.
Sau khi Kiều Nhã Nguyễn nghe xong liền nổi cơn tam bành:“Má nó, mấy con khốn nạn, tao đã sớm biết con mẹ Lâm Thiến Thần kia chẳng phải thứ tốt đẹp gì rồi mà.”
“Tao không nghĩ Lâm Thiến Thần sẽ làm như vậy, dù sao cô ta cũng để ý tới hình ảnh của mình trước mặt Sở Ninh Dực lắm. Mà, mày nói coi? Sao cô ta lại làm vậy? Vì Thủy An Kiều à?” Thủy An Lạc đập đập cành cây đang chìa ra, buồn bực nói.
“Con đần Thủy An Kiều kia đến tao còn nhìn không nổi nữa là! Không chừng cô ta làm vậy là vì bản thân mình thôi, loại đàn bà kiểu đó âm hiểm lắm! Bề ngoài thì tỏ ra là bạn với mình nhưng ai biết được trong đầu cô ta nghĩ cái gì?” Lúc này Kiều Nhã Nguyễn vừa ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị đổi ca.
“Đúng thế, nhưng mà bây giờ cả bệnh viện đều nghĩ lỗi là ở tao, không phạt tao cũng vì là nể mặt Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc nói nói rồi lại đập mạnh lên cỏ: “Tức đến mức đến giờ tao còn chưa ăn cơm nữa.”
“Nếu không tao về thành phố A giúp mày nhé?” Kiều Nhã Nguyễn nghĩ đến tính khí của Thủy An Lạc, không nhịn được nói.
“Không cần đâu, mày ở bên đó đang tốt mà, đừng vì tao mà qua bên này.” Thủy An Lạc khẽ thở dài, nói sao thì bên kia cũng là sản nghiệp của gia đình Kiều Nhã Nguyễn, cho nên bạn cô cũng sẽ thăng tiến thuận lợi hơn, Thủy An Lạc đâu thể để người ta vì mình mà hủy hoại tiền đồ vậy chứ.