Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 942: Chương 942: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử [14]




Sở Ninh Dực đóng cửa xe lại rồi ra hiệu cho chú Sở lái xe, anh ôm lấy Tiểu Bảo Bối đang bò loạn lung tung rồi lạnh lùng liếc cô một cái.

“Cầu xin em ấy hả?”

Thủy An Lạc gật đầu, gật một cách cực kỳ nghiêm túc.

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Ồ, vậy thì bản thiếu gia cầu xin em, cầu xin em ngoan ngoãn mà tốt nghiệp đi!”

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, Sở tổng lại thắng rồi.

Thủy An Lạc ôm gối nhìn ánh đèn ngoài đường. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực: “Vị Quản lý kia là một nhân tài, nhưng sao chỉ làm Quản lý thôi vậy?”

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đang bám vào chân mình định leo lên rồi nói: “Khải Văn quả thật là một nhân tài, nhưng quan trọng hơn là ông ta có một người vợ có đức có tài!”

Thủy An Lạc khẽ gật đầu rồi lại chống cằm lên: “Vậy nên anh mới muốn đề bạt ông ta sao?”

Sở Ninh Dực túm lấy cái tay đang tự giày vò mặt mình của Tiểu Bảo Bối: “Anh muốn chừa cho thằng nhóc này vài người có thể dùng được.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, anh điên rồi hả?

Nó mới bao nhiêu tuổi chứ!

“Bạ~ bạ~” Tiểu Bảo Bối nhảy nhảy trên dùi Sở Ninh Dực, cái miệng nhỏ vẫn cười toe toét.

Thủy An Lạc hiểu ý định của Sở tổng là muốn để lại người cho Tiểu Bảo Bối, nhưng điều kiện tiên quyết là anh không hề ghét bỏ mẹ của thằng bé là cô, nếu không... sao có thể thật lòng hỗ trợ con trai của cô như thế chứ?

Sở tổng đúng là một con yêu quái.

Sở Ninh Dực cố tình bảo chú Sở lái xe vòng qua Thủy gia, phòng ở vẫn tối thui một màu đen kịt, hoàn toàn không có dấu hiệu có người ở đây. Cũng có thể là đã có người từng ở đây vào ban ngày.

Thủy An Lạc nhìn ra bên ngoài rồi bảo chú Sở dừng xe lại. Cô không xuống xe mà chỉ ngồi đó tựa đầu vào thành cửa kính nhìn cảnh vật bên ngoài.

Đó từng là nơi mà cô gọi là nhà.

Giờ cô nhất định phải chờ ba mình trở về.

“Anh có việc gì à?” Thủy An Lạc nhìn sang Sở Ninh Dực cũng đang hướng mắt ra bên ngoài y như cô.

“Không có.” Sở Ninh Dực trả lời rồi bảo chú Sở lái xe đi.

Thủy An Lạc không nói gì nữa mà lẳng lặng nhắm mắt lại định ngủ một lát.

Lúc hai người họ về đến nhà, Tiểu Bảo Bối quậy phá suốt dọc đường giờ cũng đã ngủ say tít.

Sở Ninh Dực ôm con trai về phòng còn Thủy An Lạc thì nằm vật ra luôn dưới lầu.

Thím Vu mở cửa phòng mình bước ra, cười híp mắt nhìn Thủy An Lạc: “Thế nào? Thế nào? Có phải thiếu phu nhân cũng giống y như trong tiểu thuyết khiến cả hội trường choáng ngợp đúng không?”

“Thím nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là Sở tổng lên phát biểu mấy câu, cháu ở bên dưới đánh một trận rồi sau đó đi về luôn!” Thủy An Lạc vừa nói vừa đá giày cao gót dưới chân ra rồi cứ thế bước chân trần đi vào nhà bếp.

Sàn nhà lúc này cũng rất ấm áp cho nên thím Vu cũng không ngăn lại Thủy An Lạc: “Cô vẫn chưa ăn no à?”

Thủy An Lạc lục lọi trong tủ lạnh một hồi rồi lấy một quả cà chua ra vừa gặm vừa nói: “Toàn nhân tài cả thím ạ, câu nào câu nấy đều gắn dao, cháu nuốt làm sao được?”

Thím Vu thở dài rồi bắt đầu làm cơm cho Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc gặm cà chua xong thì rửa tay rồi xoay người lên lầu: “Cháu đi học bài đây, nhất định sẽ có một ngày cháu cũng phải đem bằng cấp đè lại bọn họ!”

“Ha ha ha, đi đi, đi đi, để thím Vu làm đồ bổ não cho!” Thím Vu mới nói xong thì Thủy An Lạc đã chạy biến mất rồi.

Lúc Sở Ninh Dực đi xuống lúc lúc lại thấy Thủy An Lạc đang chạy chân đất lên: “Em làm gì thế? Mau đi dép vào!”

“Em đi học bài đây, anh đừng làm phiền em!” Thủy An Lạc trả lời rồi chạy biến vào phòng.

Sở Ninh Dực lắc đầu, bà xã nhà mình đúng là hấp quá, có điều bị kích như vậy cũng là một chuyện tốt.

“Thiếu gia, tối nay lại có quà tặng được gửi tới nữa, để ở ngay dưới lầu, nhưng tôi không mang lên!” Thím Vu nói.

Động tác rót nước của Sở Ninh Dực hơi khựng lại, người nọ đúng là cố chấp.

Long phu nhân, rốt cuộc bà đang muốn làm gì đây?

Tình hình hiện tại của anh lúc này đúng là tiến thoái lưỡng nan mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.