Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 932: Chương 932: Thánh chỉ treo - Nỗ lực thi cử [4]




Tự nhào vào ôm!

Đang đùa đấy hả!

Thủy An Lạc giãy giụa, nhưng lực tay Sở Ninh Dực không nặng cũng không nhẹ, vừa hay vẫn có thể kiềm chế được cô.

“Điều gì quan trọng nhất với anh?” Sở Ninh Dực thấp giọng ghé sát bên tai cô nói.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, cái tai vừa bị ngậm lấy lại bốc lên cảm giác nóng hừng hực.

Hai tay Thủy An Lạc bị kìm giữ trước ngực anh, không thể nào né tránh.

“Đoán xem nào.” Sở Ninh Dực tiếp tục ép cô sát lại gần mình.

Khoảng cách vô cùng gần gũi, hơi ấm bức người, đầu óc Thủy An Lạc biến thành một vũng nước, còn đoán thế nào được nữa?

Rõ ràng là Sở Ninh Dực đang cố tình!

Thủy An Lạc cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, vẫn nghĩ xem nên làm thế nào để đáp lời anh.

“Cấp bốn, cuộc thi cấp bốn, anh để ý nhất chính là kết quả thi cấp bốn của em.” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng nói.

Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen nhìn cô, cô ấy có thể đoán ra cái nào hợp lý hơn được không?

Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn anh, đáp án này quả nhiên rất hay, rất mạnh bạo.

Sở Ninh Dực như trút giận tiếp tục ra sức cắn lên cổ cô, “Lần này mà không qua được thì xem bản thiếu gia đây sẽ xử lý em thế nào.”

Thủy An Lạc cười khúc khích.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ, gọi chú Sở về lái xe.

“Mai có cuộc họp thường niên của Sở Thị, em theo anh đến họp một lần đi.” Chú Sở vừa quay lại Sở Ninh Dực liền cất giọng nói.

“Họp thường niên?” Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, “Không phải còn hai tháng nữa mới sang năm mới sao?”

“Nguyên Đán.” Sở Ninh Dực thả cô ra, chỉnh lại ống tay áo của mình. Chuyện làm trong xe này, mùa hè còn được, chứ mùa đông thì không thích hợp lắm.

“Đến Nguyên Đán thì cũng là sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Bảo Bối rồi. Anh Sở định tặng gì thế?” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, thầm thấy may mắn trong lòng, may mà mình tìm được lý do hay ho.

Cô đâu biết, chẳng qua là Sở tổng cảm thấy cô mặc nhiều đồ quá, không muốn động tay cởi quần áo mà thôi.

Sở Ninh Dực nhướng mày, Tiểu Thái tử nhà anh cũng sắp sinh nhật rồi à, mà nhỏ thế thì biết sinh nhật là cái gì đâu.

Chú Sở quay lại, mặt vẫn còn thắc mắc, sao kết thúc nhanh thế?

“Chú Sở, bên ngoài lạnh lắm, sau này đừng xuống xe giữa đường nữa.” Thủy An Lạc tốt bụng đề xuất.

Chú Sở cười ha hả, quyết định khởi động xe đi luôn.

Trên đường về, Thủy An Lạc nhận được điện thoại của Lý Tử, báo cô biết anh vẫn ổn.

Thủy An Lạc thở hắt ra một hơi, Lý Tử lại bảo cô xem tin tức.

Cô tò mò cúp máy, sau đó mở mạng lên xem. Dư luận đều đã chuyển hướng, không còn ai phỉ báng Sở Ninh Dực dùng quyền mưu lợi việc riêng nữa.

“Coi này, công bằng vẫn trong lòng người đấy.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô, không nói thêm gì nữa.

Hai người về nhà.

Thím Vu đang bận rộn dọn dẹp. Tiểu Bảo Bối có Hắc Long trông, thím Vu cũng bớt được không ít việc.

Có điều, hộp quà trên bàn kia là gì?

Thủy An Lạc đứng cạnh bàn nhìn xuống, xác định mình không biết đây là cái thứ quỷ gì, bởi vì bên trên là tiếng Anh, mà cô chẳng biết chữ nào trên đó cả.

“Cái này xế chiều hôm nay có một người gửi ở dưới, nói là đưa cho thiếu phu nhân.” Thím Vu mở miệng giải thích.

Cho cô?

Thủy An Lạc nhìn hộp quà, lại nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhíu mày, cầm hộp quà lên, không nhìn lấy một cái ném thẳng vào thùng rác.

Thủy An Lạc chớp mắt, động tác này của Sở tổng, thật là quá đẹp trai.

“Thím Vu, lần sau có người đến tặng đồ, không phải mang lên.” Anh nghĩ, chắc tên kia sợ Hắc Long nên mới không dám đưa lên đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.