Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 944: Chương 944: Thánh chỉ treo - Thỉnh cầu [2]




Kiều Nhã Nguyễn không trả lời lại.

Thủy An Lạc còn đang đau đầu nghĩ xem có nên nói gì đó hay không thì lại thấy QQ của mình rốt cuộc cũng có động tĩnh.

[Lão Phật Gia: Mày nói xem, tại sao tao lại hèn mọn đến nỗi đi yêu anh ta chứ?]

Thủy An Lạc thở dài một tiếng, cô nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời lại cô bạn thân.

[Tiểu Lạc Tử: Mấy chuyện tình cảm chẳng phải vốn đã hèn mọn rồi sao? Chị đây chẳng phải cũng đi nhai lại cỏ còn gì.]

[Lão Phật Gia: Mày nhai cỏ ấy hả? Mày nhai vàng thỏi thì có!]

Sở... vàng thỏi!

Cái này đúng là hay thật đó!

[Tiểu Lạc Tử: Vậy mày định không tới thật đấy à?]

[Lão Phật Gia: Không đi, ai gia còn phải về nhà sum họp với ba mẹ của ai gia!]

[Tiểu Lạc Tử: Thôi được rồi, thế còn sinh nhật tròn một tuổi của con trai nuôi mày thì sao? Mày có tới không?]

[Lão Phật Gia: Đừng làm trò cười nữa, sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Thái tử Sở gia mà còn cần mày dính vào sao? Sở gia nhà người ta chắc chắn phải tổ chức linh đình rồi, đây là quy củ!]

Thủy An Lạc hơi giật mình, vấn đề tổ chức linh đình là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ đến. Cô chỉ tập trung vào kỳ thi sắp tới mà thôi.

[Lão Phật Gia: Được rồi tổ tông của tôi ơi, ngài cứ chuẩn bị thi cho tốt đi đã! Mày mà thi không qua là phải đợi đến tháng sáu năm sau luôn đấy.]

[Tiểu Lạc Tử: Đồ miệng quạ, nhỡ đâu lần này tao thi qua thì sao?]

Thủy An Lạc nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn xong liền cúi đầu nhìn bài thi thử trên bàn. Đây là lần đầu tiên Kiều Nhã Nguyễn nói thẳng ra rằng cô ấy thích Phong Phong, nhưng chuyện Phong Phong thích Kiều Nhã Nguyễn cũng không phải là giả.

Thủy An Lạc đang mải nghĩ thì Sở Ninh Dực gõ cửa phòng. Lúc cô ngẩng đầu lên thì anh đã bước tới gần: “Xong chưa?”

Thủy An Lạc đứng dậy rồi nịnh nọt kéo anh ngồi xuống.

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi nhàn nhạt liếc cô một cái, để xem cô lại định bày trò gì nữa đây?

“Buổi tụ họp tết Nguyên Đán của tụi anh không cần đưa em theo đâu. Em qua chỗ Lão Phật Gia!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Em chắc chứ? Năm nay ăn cơm ở nhà An Tam, em không đi thăm đứa nhỏ kia à?”

Ầy...

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô cứ tưởng mấy vị công tử ở cái thành phố A này thường thích mấy chỗ kiểu quán bar các thứ chứ.

Dù sao cũng là nơi để chơi, mà chơi ở nhà hình như không phù hợp với bọn họ lắm!

“Chị dâu xuất viện rồi à?”” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Vẫn chưa, nhưng chắc cũng sớm thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi liền cầm bài thi của cô lên, xét về tổng thể mà nói thì cũng coi như tạm được.

Ít nhất lần này cũng đúng được vài câu chứ không sai hết toàn bộ như trước.

“Anh đuổi anh ta đi thật đấy à?” Thủy An Lạc tò mò lên tiếng hỏi.

“Chẳng lẽ lại giữ anh ta lại?” Sở Ninh Dực nhướng mày hỏi ngược lại.

Thủy An Lạc: “...”

Cũng may là thân phận của anh Sở đủ cao, nếu là thân phận khắc thì có khi đã bị ăn đập rồi.

“Sao anh lại chê anh ta phiền chứ?” Thủy An Lạc càng cảm thấy tò mò tợn.

“Trừ em ra, ai anh cũng thấy phiền!”

Ai da~ cái câu tâm tình nói ra mà chẳng ngại ngùng tí nào, hoàn toàn không có kẽ hở nào luôn!

Thủy An Lạc cười tủm tỉm, Sở tổng ngọt miệng quá đi.

“Này, lời này của Sở tổng nghe thật bùi tai, là theo đuổi cô gái nào mà học được thế.” Thủy An Lạc thấy thế lại bắt đầu khoe mẽ.

Sở Ninh Dực nhéo lỗ tai của cô một cái: “Đi xuống nhà ăn cơm!”

Thủy An Lạc cười sung sướng bám theo Sở Ninh Dực xuống nhà dưới.

“Ngày kia là em thi rồi đấy, anh phải nhớ kỹ lời hứa của anh đó!” Thủy An Lạc nhắc nhở.

“Hưng phấn thế cơ à, định yêu cầu anh cái gì?” Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng hâm hấp của vợ mình, tặc lưỡi nói.

“Chưa có, nhưng em nhất định sẽ nghĩ ra thôi!” Thủy An Lạc tự tin trả lời.

Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng nghênh ngang bước xuống của ai kia lại không khỏi lắc đầu, quả thật anh không thể đoán được chuyện cô đinh cầu xin anh là gì.

Dù sao cái đầu của cô nhóc này cũng không giống người thường lắm! Khó đoán chết được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.