Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2272: Chương 2272: Thay đổi kế hoạch [9]




“Long gia thành Rome, nghìn năm truyền thừa, nếu mà ở trong nước mình thì đã bị bắt lại vì bị coi là tà giáo rồi, không ngờ điều này lại là sự thực.” An Phong Dương tấm tắc nói, vì lớp kim cương quá dày cho nên bọn họ cũng không nhìn thấy rõ được.

Sở Ninh Dực vẫn ngẩng đầu nhìn, bởi vì kim cương quá dày cho nên mới thành ra phiền phức, phải làm thế nào để thả được con rồng này ra, trả nó về giấc mộng của Thủy An Lạc đây.

“Được rồi, được rồi, tôi nhớ hình như trước đây có phải Lạc Hiên đã cho Em Đẹp Gái một miếng ngọc đúng không, bên trong cũng có một con rồng màu tím, cũng giống với tình cảnh bây giờ vậy!” An Phong Dương đột nhiên nói.

Sở Ninh Dực bỗng nhìn về phía An Phong Dương, sao anh lại quên mất chuyện này nhỉ.

Sở Ninh Dực nhìn về phía Công chúa Delia. Năm đó Tát Phổ Man mang miếng ngọc bội đi rồi lại giao cho Tiểu Bất Điểm. Mà Tiểu Bất Điểm lại là cháu gái ruột của Công chúa Delia.

Lúc này An Phong Dương mới chú ý tới người đang nằm phía sau mình, vừa thấy một cái đã lập tức kêu lên thất thanh. Một người con gái xinh đẹp tuyệt trần thoạt nhìn còn thấy trẻ hơn cả Phong Phong mà lại là mẹ của Phong Phong!

Thảo nào mà ngay từ hồi còn nhỏ, Phong Phong đã có một gương mặt đẹp đến kinh người rồi.

An Phong Dương nhìn qua Công chúa Delia một lượt rồi lại đánh giá xung quanh: “Chuyện này xem ra thú vị rồi đây. Có vẻ như chú Hạng vẫn rất quan tâm đến học trò của mình đấy nhỉ? Bắt người nhưng không cho phép làm bị thương!”

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn An Phong Dương, tỏ ý câu hỏi này không đáng trả lời.

“Nhưng nhìn tình hình trước mắt thì dù cậu có muốn giấu Em Đẹp Gái đi cũng không được nữa rồi, thứ này không phải là thứ mà chúng ta có thể khống chế được!” An Phong Dương vừa nói vừa chỉ chỉ lên trần. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người phàm thôi, mấy thứ cỡ như thần vật này bọn họ chơi không nổi.

“Thế gian rộng lớn, chẳng có gì là không có cả, tôi lại được mở rộng tầm mắt của mình rồi.” An Phong Dương cúi đầu nhìn sàn nhà: “Bọn họ không biết ở đây có một lỗ hổng sao?”

“Đây là lối thoát lần trước Tiểu Bất Điểm nhờ rắn dẫn đường dẫn ra, chắc bọn họ vẫn chưa phát hiện.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn tảng đá chặn cửa do vụ nổ lần trước, hẳn đây cũng là một cách để đám người kia chặn lại tin tức bên ngoài.

“Chú Hạng này là muốn làm gì thế chứ? Thống nhất thế giới hay là muốn ôm mỹ nhân về nhà? Giờ tôi bỗng thấy mông lung quá, rốt cuộc cái chết của mẹ Phong Tứ là thế nào đây? Boss lớn của căn cứ dồn hết tâm tư để cứu bà ấy thì chắc hắn không có chuyện gia tộc lão Bá Tước liên thủ với căn cứ để giết bà ấy rồi đúng không?!”

“Cậu hỏi đúng trọng điểm rồi đấy, tôi cũng không biết.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời.

An Phong Dương: “...”

Lão Đại à, lúc này đừng nên nói đùa có được không?

“Tại sao tôi cứ có cảm giác việc này có chút kỳ quái nhỉ?” An Phong Dương nói.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng của anh ta, lại khẽ nhếch môi nói: “Kỳ quái là đúng, chúng ta bị bắt rồi.”

An Phong Dương quay đầu thì thấy cánh cửa không biết đã được mở ra từ lúc nào, còn chú Hạng đang đứng ngược sáng ở đó.

Chú Hạng chắp hai tay sau lưng, nhìn hai người họ đang đứng bên trong.

“Chú Hạng, lâu rồi không gặp.” Sở Ninh Dực hoàn toàn không có chút hoảng hốt nào khi bị bắt, thậm chí anh còn mỉm cười chào hỏi.

Chú Hạng nghe giọng điệu bình tĩnh của Sở Ninh Dực thì biết anh đã biết rõ thân phận của ông ta từ trước rồi.

“Cậu tới sớm hơn tôi dự đoán, tôi nghĩ cậu sẽ ở thành phố A tới khi xử lý xong hai người kia cơ.” Chú Hạng ngẫm một lúc rồi lại nói tiếp: “Vậy nên chuyện lần này là do Lạc Lạc làm? Chính con bé ép Cố Minh Hạo phát điên?”

Sở Ninh Dực không phủ nhận, gật đầu: “Có vẻ như cô ấy thông minh hơn chúng ta tưởng một chút.”

Chú Hạng gật đầu, thừa nhận lời anh nói.

“Ra ngoài đi, nhiệt độ trong này thấp lắm.” Chú Hạng nói rồi xoay người rời đi trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.