Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1500: Chương 1500: Theo đuổi vợ không cần phải giữ mặt mũi [4]




Kiều Nhã Nguyễn vốn định nói vài lời khó nghe, nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt Phong Phong như vậy thì lại không đành lòng.

Triệu Phi Phi lấy nước nóng qua thì thấy một người đang nằm, một người đang ngồi, cả hai đều không nói gì cả, trái tim nhỏ bé của cô thả lỏng một chút, cô còn tưởng hai người này sẽ đánh nhau ấy chứ?

Tuy rằng cô không biết lý do vì sao nhưng mà thoạt nhìn cứ như thể Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong có thâm cừu đại hận gì đó.

Triệu Phi Phi cầm phích nước đi tới: “Phong Ảnh đế, chờ anh khỏe lại có thể ký tên cho tôi không?”

“Hiện tại cũng có thể ký được.” Phong Phong lịch sự nói, tuy rằng giọng điệu có hơi yếu ớt nhưng dù sao cô gái này ở cùng với Kiều Nhã Nguyễn một thời gian dài như vậy, về sau kiểu gì cũng có chuyện anh ta phải nhờ đến cô.

Triệu Phi Phi không ngờ Ảnh đế lại tốt tính như vậy, cho nên nhất thời mắt lập tức hóa thành hai hình trái tim.

Ảnh đế thật tốt bụng quá đi, tính cách thật là tốt.

“Không cần không cần, anh cứ dưỡng thương trước đi, chờ anh khá hơn đã!” Triệu Phi Phi vội nói.

“Nhã Nguyễn?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói tò mò.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại thì thấy Tân Nhạc đang đứng ngoài cửa.

Chính là cái người bạn cùng phòng cuối cùng trong căn phòng ký túc xá đầy máu chó kia, cuối cùng lại gả cho Mặc Lộ Túc.

“Tân Nhạc!” Kiều Nhã Nguyễn vội đứng dậy chạy ra.

Tân Nhạc mặc một cái áo khoác dài trắng tinh, cái bụng hơi nhô ra nhưng cũng vẫn chưa gọi là lớn lắm.

“Mặc Lộ Túc nói bà về rồi, tôi còn đang định ngày mai xin nghỉ tới tìm bà đấy.” Tân Nhạc vui vẻ nói.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn Triệu Phi Phi, nói: “Cậu ở đây với thần tượng của cậu đi! Tôi ra ngoài gặp bạn học cũ, đi trước nhé!”

“Đi đi, đi đi!” Triệu Phi Phi cười híp mắt nói, như vậy thì cô có thể ở riêng với thần tượng rồi.

Phong Phong cũng không ngăn cản bởi vì Tân Nhạc quả thật là bạn cùng phòng của Kiều Nhã Nguyễn, đi ra ngoài ôn chuyện cũng là chuyện hiển nhiên.

Sau khi Kiều Nhã Nguyễn rời đi thì Triệu Phi Phi đi tới bưng canh xương heo lên: “Ui chao, lạnh hết cả rồi, có chỗ nào có thể hâm lại không, tôi đi hâm nóng giúp anh!”

Hâm nóng?

Trong lòng Phong Phong có chút trấn động, vậy ra vừa rồi cô định đi hâm nóng lại canh cho anh ta sao?

“Không sao, tôi không đói, cô tên là gì?” Phong Phong vẫn giữ vững phong cách ấm áp của mình, hỏi.

“Tôi là Triệu Phi Phi, kia là chiến hữu của tôi tên là Kiều Nhã Nguyễn, mà chắc anh cũng biết tên cô ấy rồi nhỉ! Chính anh kiện cô ấy mà.” Lúc Triệu Phi Phi nói câu này cũng có chút dè dặt.

Phong Phong cũng không để ý đến sự cẩn thận từng ly từng tí ấy, anh ta nói: “Hai người quen nhau lâu chưa?”

“Quen nhau được hai năm rồi! Hai năm trước lúc cô ấy gia nhập đội đặc huấn thì chúng tôi quen nhau.” Triệu Phi Phi ngồi trên băng ghế nhìn Phong Phong mê mẩn.

“Hai năm?” Phong Phong hơi ngẩn ra, không phải là ba năm sao?

Cô phải đi được ba năm rồi mới đúng chứ.

“Đúng vậy, là hai năm trước. Nhưng mà cô ấy là được bên trên điều xuống. Trước đó một năm thì chẳng ai thấy cô ấy cả. Tất cả mọi người đều nói rằng cô ấy đi cửa sau của Đại đội trưởng. Nhưng Kiều Nhã Nguyễn quả thật rất có thực lực!” Triệu Phi Phi tuyệt đối không phải là người nói xấu người khác.

Chuyện Kiều Nhã Nguyễn có thực lực thì anh đương nhiên biết.

Nhưng mà Đại đội trưởng là sao?

“Đại đội trưởng của các cô là... Sư Hạ Dương à?” Phong Phong nói, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.

“Đúng thế, Phong Ảnh đế cũng biết Đại đội trưởng của chúng tôi à?” Triệu Phi Phi kích động hỏi.

Phong Phong khẽ lắc đầu rồi nhắm hai mắt lại: “Chỉ từng nghe nói thôi, tôi mệt rồi, hai người cũng về sớm đi.”

Mấy năm nay Kiều Nhã Nguyễn đều ở bên Sư Hạ Dương sao?

Sự thật này, cứ thế đánh thẳng vào tâm trí anh ta.

Suốt mấy năm nay mỗi lần Phong Phong tới Kiều gia thì thái độ của ba mẹ Kiều đối với anh ta đều rất kém, thế nhưng lần nào nhắc tới Sư Hạ Dương cũng tràn đầy tán thường.

Với anh ta mà nói thì chuyện này cực kỳ bất lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.