Nhưng nếu cô đã không muốn nói, anh cũng không gặng hỏi nữa.
“Kể cả không muốn về doanh trại thì cũng phải tìm một chỗ trú mưa. Em không bị rắn độc cắn chết chẳng lẽ em muốn dầm mưa rồi bệnh chết?” Cố Tỉ Thành nói ra ý kiến của mình. Anh cũng không có ý bắt cô về doanh trại.
Cố Tỉ Thành vừa nói xong liền đỡ Sở Lạc Nhất đứng dậy.
Lần này Sở Lạc Nhất không phản đối mà để mặc cho anh đỡ mình: “Em còn tưởng là anh sẽ nói “chuyện cũng có gì đâu” chứ.”
“Chính ông ta làm việc không nghĩ đến hậu quả. Em bị thương đương nhiên là phải để ông ta chịu nghiêm phạt rồi.” Cố Tỉ Thành lạnh giọng nói: “Đi tới sườn dốc đi, giữa sườn núi có chỗ nghỉ ngơi. Đó là nơi dành cho lãnh đạo nghỉ ngơi lúc có diễn tập, chúng ta qua bên đó tránh mưa trước.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, được anh cõng bò lên.
Sau khi lên, Cố Tỉ Thành tìm được biển đề nguy hiểm không được đến gần đã bị ai đó giấu đi lúc trước, trong mắt anh ánh lên vẻ sắc bén. Xem ra là có người cố ý làm như vậy, nếu không chắc chắn không có khả năng các sĩ quan sẽ dẫn học viên xuất hiện trong mười mét quanh nơi này.
Cố Tỉ Thành sắp xếp biển báo cẩn thận, sau đó lại treo lại lưu huỳnh đã bị giấu đi lên sườn dốc để phòng ngừa rắn độc bên dưới có thể bò lên bên trên.
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn, nói: “Có người cố ý muốn hại em?”
“Xem ra đúng là như vậy. Lữ đoàn trưởng Hà cũng không muốn hại em đến mức này đâu.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa đi qua bế cô lên, ôm Sở Lạc Nhất đi xuống chỗ nghỉ ngơi ở lưng chừng núi.
Sở Lạc Nhất chống cằm nghiền ngẫm. Tuy rằng lão già chết tiệt kia chướng mắt cô nhưng cũng chỉ muốn cho bọn họ chịu chút khổ thôi. Không có khả năng ông ta thật sự muốn mạng của cô bởi ông ta biết, bản thân ông ta không thể bồi thường nổi.
Vậy nên chắc chắn có người thật sự muốn cái mạng này của cô, nếu không thì không có khả năng cố ý dẫn bọn họ vào nơi nguy hiểm như thế này.
“Chờ đã, chờ đã, em nghĩ ra rồi! Rõ ràng vừa rồi sĩ quan huấn luyện kia đang đi thì lại đột nhiên ngã về phía trước một cái, hẳn là anh ta bị ai đó đánh! Thế nhưng sao người kia không dứt khoát đẩy em vào luôn?” Sở Lạc Nhất kỳ quái hỏi.
“Nếu như đẩy em vào thì sao có thể có thêm một sĩ quan tố cáo Lữ đoàn trưởng Hà được, cái tội danh này ông ta phải gánh là cái chắc rồi!” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Em thử nghĩ kỹ lại xem, em có đắc tội người nào không?”
“Một cô gái ba tốt như em thì còn có thể đắc tội với ai chứ? Quốc gia này còn nợ em một cái giấy chứng nhận thanh niên ba tốt kia kìa!” Sở Lạc Nhất mặt dày nói. Dù sao Cố Tỉ Thành cũng là Sáu Chấm, cô không cần phải giấu giếm cảm xúc của mình khi đứng trước mặt anh.
Cố Tỉ Thành: “...”
Tám năm rồi mà da mặt vẫn dày y như cũ.
“Em một vừa hai phải thôi, bớt bớt đi.” Cố Tỉ Thành cười mắng một tiếng, thế nhưng trong lòng không hề thả lỏng như vẻ bề ngoài.
Sở Lạc Nhất dựa vào lòng Cố Tỉ Thành, cười như một con cún con ăn trộm được mật ong, hồn nhiên vô cùng.
Nhìn đi, từ mạng ảo cho đến hiện thực, chỉ cần bạn vẫn là chính bạn, không giấu giếm điều gì thì thật ra cũng chẳng có khoảng cách nào cả.
Yêu nhau qua mạng suốt tám năm, lần đầu tiên gặp mặt lại cứ như thể đã sớm chiều ở chung với nhau từ lâu, hoàn toàn không có bất cứ khoảng cách nào, bởi vì ngay từ lúc ở trên mạng, hai người họ đã thấy được con người thật nhất của đối phương.
“Nếu ba em mà biết em đã gặp được bạn trên mạng rồi thì nhất định sẽ lột da anh cho xem! Ba vẫn muốn em dẫn anh trai em đi cùng!” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói.
Cố Tỉ Thành muốn nói, hôm đó ba em gặp anh rồi, còn tống anh đi nữa.
“Không có vấn đề gì, em sẽ bảo vệ anh mà.” Cố Tỉ Thành nói một cách đương nhiên.
“Đúng đó, đúng đó, em bảo vệ anh, không cần phải sợ!” Sở Lạc Nhất nói năng y như một chị đại. Càng ngày cô càng phát hiện hai người mà mình thích hợp lại thành một thì cảm giác bị lừa đó cũng không có gì đáng giận nữa.
“Trước hết em cứ nghĩ cho kỹ xem, có người nào muốn hại em?” Cố Tỉ Thành vẫn để ý việc này.
“Dựa theo kịch bản bình thường thì chắc hẳn là người nào đó thích anh rồi, đúng vậy, đích xác là như vậy!” Sở Lạc Nhất nói, đồng thời cũng nhìn Cố Tỉ Thành bằng ánh mắt nghiêm túc.