Kiều Nhã Nguyễn muốn tránh đi, nhưng một bên Phong Phong đang cầm chặt cổ tay của cô, cằm cũng bị anh ta nắm chặt lấy.
Cô không còn đường để lui nữa rồi.
Kiều Nhã Nguyễn bình ổn lại suy nghĩ của mình, cố gắng khiến trái tim đang đập loạn nhịp của mình yên ổn trở lại.
“Không nghĩ ra sao? Ngay cả thích tôi ở điểm nào mà anh cũng không rõ, thế mà còn không biết xấu nói thích tôi?” Kiều Nhã Nguyễn bật cười thành tiếng.
“Nếu tôi nói ra được thì sao?” Phong Phong vừa nói vừa nhích sát lại gần cô thêm chút nữa.
Kiều Nhã Nguyễn mím môi thật chặt, nhưng mà khóe mắt vẫn mang ý cười. Lúc Phong Phong còn đang ngây người vì nụ cười của cô thì Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên giằng tay ra rồi đẩy mạnh Phong Phong lùi lại.
Gót chân của Phong Phong hơi dùng sức một chút đã đứng vững lại.
Kiều Nhã Nguyễn thong thả chỉnh lại quần áo của mình, cô nhàn nhạt nói: “Thì tôi thay đổi, anh thích tôi ở điểm nào, tôi sẽ thay đổi điểm đó không được sao?
Phong Phong hơi sững sờ, dường như anh ta không ngờ Kiều Nhã Nguyễn sẽ nói như vậy.
Nhưng làm gì có chuyện Phong Phong rơi vào cảnh yếu thế dễ dàng như thế, sau khi đứng vững lại anh ta nhìn cô gái đang nhìn mình một cách đắc ý: “Vậy thì không khéo rồi, nếu thế em phải thay đổi tất cả mọi thứ trên người mình quá, bởi vì tôi thích tất cả mọi thứ của em!”
Phong Phong nói một cách thâm tình.
“Đệch...” Kiều Nhã Nguyễn tức giận hừ một tiếng, sau đó lui về sau một bước.
“Làm con gái thì nên ý tứ một chút.” Phong Phong vừa nói vừa bước lên phía trước một bước.
Lần này Kiều Nhã Nguyễn không đứng yên chờ anh ta nhào đến bắt mình nữa, cô quả quyết lui về sau một bước.
“Sao thế? Sợ tôi à?” Phong Phong cười nhẹ một tiếng.
“À, tôi sợ đứng sát anh quá sẽ bị lây cái ngu. Cái này người ta gọi là gần mực thì đen đấy!” Kiều Nhã Nguyễn lại bật cười ra tiếng, cô nàng nhìn sắc mặt trở nên đen thui như đít nồi của Phong Phong thì tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều.
“Thật đúng là...”
“Cốc cốc cốc...”
Đúng lúc Phong Phong định mở lời thì tiếng gõ cửa lại vang lên, anh ta cau mày quay lại nhìn.
Không hiểu sao Kiều Nhã Nguyễn lại thở phào một cái nhẹ nhõm, cô thật sự chẳng thích ở một mình với Phong Phong chút nào. Người đàn ông này giống như một con dã thú. Con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên ăn thịt con mồi của mình.
“Phong Phong à.” Viện trường cười tít mắt bước vào, dường như bà không hề phát hiện không khí khác thường giữa hai bọn họ.
Phong Phong thu lại vẻ mặt không vui của mình sau đó hơi cong môi lộ ra một nụ cười duyên sâu xa không rõ ý tứ.
“Sao Viện trưởng lại đến đây thế này?” Phong Phong hỏi.
“Là thế này, phía bên trường mới nói môn tự chọn của em có lẽ phải tăng thêm hai tiết nữa, lịch là vào buổi sáng thứ bảy, em xem...”
“Tất nhiên là được ạ!” Phong Phong vui vẻ trả lời.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu cười nhạt, đúng là giỏi diễn kịch.
“Vậy thì tốt quá! Kiều Nhã Nguyễn, em phụ trách phối hợp làm việc với đàn anh nhé, cứ coi như em thực tập luôn đi, còn về việc thực tập bên bệnh viện tôi sẽ liên hệ với bên đó!” Viện trưởng vung tay lên nói thẳng.
Kiều Nhã Nguyễn nghe Viện trưởng nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, cô nhìn Viện trưởng với ánh mắt không thể tin nổi: “Không đâu, Viện trưởng, em...”
“Kiều Nhã Nguyễn này, trường học giao công việc này cho em là tin tưởng vào em, phải trợ giúp đàn anh cho tốt vào đấy biết không? Đàn anh của em chính là thiên tài của giới y học đấy, đi theo cậu ấy để học hỏi cũng là chuyện rất tốt đối với em đấy!” Viện trưởng nói một các nghiêm túc, sau đó dứt khoát xoay người bước ra khỏi phòng.
“Viện trưởng...” Kiều Nhã Nguyễn gọi lớn, nhưng ai mà ngờ được Viện trưởng chỉ coi như không nghe thấy, thậm chí còn giúp cô đóng cửa phòng lại!
Đóng cửa lại!
Móa, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà Viện trưởng thẳng tay bán đứng học sinh của mình như thế à.
Phong Phong vẫn ung dung khoanh hai tay trước ngực tựa vào bàn nhìn cô, tâm trạng tốt cực kỳ.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại vứt cho anh ta một ánh mắt lạnh băng.
Giúp tên này á? Trừ khi bà đây bị điên!
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->