“Nói vớ vẩn gì thế, mau dậy đi.” Long Man Ngân vừa nói vừa đứng dậy bế Tiểu Bảo Bối từ trong xe đẩy ra.
Thủy An Lạc gãi đầu đứng dậy nhìn mẹ mình đang dỗ con trai, lại cảm thấy không thể có chuyện mẹ cô lại đi bán cô thế được?
Người của Sở Ninh Dực cũng đã chờ sẵn ở dưới, Thủy An Lạc tuy chẳng vui vẻ gì nhưng... không đi không được.
Một là, bởi vì cô không thể khiêu chiến với Sở Ninh Dực; Hai là, vì cô bị chính mẹ ruột của mình bán mất rồi...
Mẹ ruột đó, là mẹ ruột của cô đó.
Long Man Ngân trông theo bóng dáng Thủy An Lạc dần biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt dần dần khép lại để lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Tổng giám đốc, vợ ngài đã đi ra rồi ạ.”
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Sở thị, viên trợ lý đứng phía sau nói với Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đặt hay tay lên trên lan can rồi đưa mắt nhìn cả cái thành phố A này. “Vợ ngài” - đã bao lâu rồi không có người nói với anh hai chữ đó.
Hai chữ đại diện cho Thủy An Lạc.
“Vợ trước.”
Sở Ninh Dực lạnh nhạt bỏ lại hai chữ rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.
Thủy An Lạc bị đưa đến căn hộ của Sở Ninh Dực, người kia mở cửa xong liền rời khỏi đó, bỏ lại cô ra sức đập đập trước cánh cửa.
Thủy An Lạc quay đầu quan sát cái nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. Ảnh cưới treo trên tường sớm đã được đổi, cô có thể tưởng tượng được cảnh mẹ chồng cô lúc đó đã hưng phấn như thế nào.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cậu con trai đang mở to cặp mắt tròn xoe đào đảo nhìn khung cảnh xung quanh.
“Lạ không?” Tất cả những thứ xung quanh đây đều khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
“A pu...”
“Đừng có “a pu” nữa, con đúng là đứa bé ngốc chẳng biết cái gì cả.” Thủy An Lạc nói rồi bế con trai lên phòng dành cho khách trên tầng hai, giờ phòng ngủ đã không còn là của cô nữa rồi.
Đang ôm cục cưng ngồi trong cái nơi vừa quen vừa lạ này thì cửa nhà bỗng bật mở, Thủy An Lạc liền bước ra khỏi phòng. Cô đứng trên cầu thang nhìn người đàn ông vừa bước vào, chỉ thấy sắc mặt của anh ta vẫn lạnh tanh như cũ.
Thủy An Lạc không kìm được mà có bài xích trong lòng, không thích thì đừng có bắt tôi tới, bắt tới rồi lại trưng cái mặt “cha ghẻ” này ra là có ý gì?
Sở Ninh Dực thả chùm chìa khóa trong tay xuống, chậm rãi đi lên tầng: “Con đâu?”
“Sở Ninh Dực, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, anh thật sự chỉ vì thằng bé thôi sao?” Thủy An Lạc khoanh tay tựa người vào lan can nhìn Sở Ninh Dực. Lúc này trông cô không hề giống một cô gái mới hai mươi mốt tuổi chút nào.
Sở Ninh Dực quay người lại, trong thoáng chốc đã che đậy đi vẻ sắc bén nơi đáy mắt: “Không thì sao? Tôi sẽ không để cho con mình phải lưu lạc bên ngoài.” Sở Ninh Dực nói và xác định vị trí, sau đó đi thẳng vào phòng cho khách.
Thủy An Lạc xoa xoa cằm nhìn Sở Ninh Dực tiến vào.
Sau khi Sở Ninh Dịch vào phòng liền thấy một cậu bé con đang khua tay khua chân tự chơi một mình, bàn tay nhỏ xíu của nó nắm thành một quả đấm nhỏ, đang cố cho vào trong miệng ngậm.
So với nhìn qua tấm ảnh thì nhìn thằng bé ngoài đời càng khiến anh thấy ngạc nhiên hơn. Cái đứa bé nho nhỏ này là con anh, trên người nó đang chảy dòng máu của anh, chuyện này thật kỳ diệu.
Sở Ninh Dực vươn tay ra, chỉ một bàn tay đã có thể bao trùm cả cái đầu bé xinh của bé con, nhỏ như vậy, nhỏ đến mức chỉ cần một bàn tay đã có thể tóm lên.
“Này, anh làm gì thế!!!”
Thủy An Lạc bỗng kinh hãi, cô nhanh chóng lao tới bế bé con lên rồi lùi lại mấy bước nhìn chằm chằm vào người vẫn đang đưa tay ra giữa không trung, không hiểu sao, động tác này của Sở Ninh Dực khiến cho cô cảm giác như anh ta muốn bóp chết Tiểu Bảo Bối của cô vậy.
Sở Ninh Dực nhìn vẻ mặt đề phòng của Thủy An Lạc, cười lạnh một tiếng: “Thủy An Lạc, cô đang làm gì thế?”