Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3370: Chương 3370: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu [8]




Những chị dâu đến quân doanh trong hôm nay đã được đón hết. Khi Sở Lạc Nhất quay về, cô mệt tới nỗi nằm thẳng cẳng lên sofa, không muốn động đậy nữa.

Sư Niệm đang đánh răng, bước ra ngoài đã thấy Sở Lạc Nhất đang giả chết, “Ban ngày chị quên nói chuyện này với em, anh đẹp trai nhà em rất vĩ đại, đã nhường nhà cho người ta rồi.”

Sở Lạc Nhất bò dậy, trừng mắt nhìn chị một cái.

Sư Niệm tươi cười quay lại tiếp tục đánh răng. Sở Lạc Nhất đứng dậy phi tới, vươn tay ôm vai Sư Niệm, “Hôm nay nói chuyện với bao nhiêu chị dâu liền. Em cảm thấy ngày mai em không nói ra tiếng được nữa.”

“Thật ra nghĩ lại, hoàn cảnh trưởng thành của chúng ta khác họ. Có lúc, chị cũng cảm thấy trò chuyện với họ rất khó, điểm chung duy nhất tất cả đều là vợ của quân nhân.” Sư Niệm quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Họ kiêng kỵ chúng ta, còn chúng ta, cũng sợ họ sẽ nghĩ chúng ta khó sống chung hay có bệnh công chúa.”

“Thật ra em có bệnh công chúa thật mà, ba em chiều quen rồi.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói, “Dù sao em cũng là công chúa mà.”

Sư Niệm cười cười mắng một câu, lấy cho cô một bộ bàn chải mới, “Nghỉ ngơi đi, các chị dâu đến vào buổi tối đã có các chiến sĩ đi đón rồi.”

Sở Lạc Nhất ừm một tiếng, Sư Niệm đi tới cửa, quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Bánh Bao Đậu, em có biết cứ mãi nhốt mình trong cảm xúc tiêu cực, cứ mãi nhìn vào những chuyện không tốt sẽ có tâm lý phóng đại nó lên rất nhiều không?”

“Hả?” Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Sư Niệm.

Sư Niệm khẽ cong môi, “Em đang sợ.” Sư Niệm nói rồi quay người đi ra ngoài. Hôm nay Sở Húc Ninh vẫn không về, cho nên Sư Niệm không thu dọn phòng dành cho khách nữa. Cô có thể ngủ chung với Sở Lạc Nhất, thuận tiện để nói về chủ đề nào đó.

Sau khi Sư Niệm đi ra ngoài, Sở Lạc Nhất mới bắt đầu nghiêm túc đánh răng, nhưng đầu óc cô không hề nghĩ về chuyện đánh răng.

Cô bị Sư Niệm nói trúng tim đen, thực ra từ hôm nhìn thấy người chị dâu kia ở sân bay, cô đã bắt đầu sợ rồi.

Cô khác Sư Niệm, tình cảm Sư Niệm dành cho Sở Húc Ninh là thứ tình cảm biến thái kiên trì mười mấy năm không đổi. Nói thật ra, tình cảm của cô dành cho anh đẹp trai nhà cô chưa sâu đậm tới mức ấy được.

Cho nên, khi nhìn thấy những chị dâu ấy, nhìn thấy những đứa trẻ kia, trong lòng cô không thấy cảm động, là bởi vì cô không thể.

Bà ngoại cô từng vì thân phận vợ của một quân nhân mà từ bỏ ông ngoại.

Sở Lạc Nhất rửa mặt qua loa, sau đó chui vào chăn.

Sư Niệm vươn tay tắt đèn, khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Bóng tối có thể giấu hết tất cả mọi thứ, nhưng không giấu được tâm trạng của một con người.

“Không có Cố Tỉ Thành em có chết được không?”

“Không thể nào!”

“Nhưng không có Sở Húc Ninh, chị sẽ chết!”

Cuộc hội thoại ba câu kết thúc, căn phòng lại chìm vào yên lặng.

Chỉ có tiếng thở của hai người vang lên.

“Sau này một mình nuôi con, một mình chăm sóc gia đình, chị có hối hận không?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chị yêu anh ấy.”

Cuộc hội thoại bốn câu kết thúc, căn phòng một lần nữa chìm vào yên lặng.

Đột nhiên, Sở Lạc Nhất ngồi dậy, đưa tay bật ngọn đèn nhỏ trên bàn.

Sư Niệm không ngồi dậy, chỉ nghiêng người nhìn cô.

“Em cảm thấy em sắp phát điên rồi.” Sở Lạc Nhất bỗng nói, “Hôm đó em nhìn thấy đứa trẻ đó ôm Cố Tỉ Thành gọi anh ấy là ba, nhìn thấy con bé bị mẹ nó bế đi còn vừa khóc vừa gọi ba. Em cảm thấy em hiểu được quyết định của bà ngoại em. Hôm nay nhìn thấy nhiều chị dâu như vậy, có người trong số họ dẫn theo con cái, có người chỉ đi một mình, cả một năm trời, có lẽ chỉ gặp chồng của họ được một lần này, tình yêu thực sự sẽ không bị mài mòn hết sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.