Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3365: Chương 3365: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu[3]




Người ở trạm gác xác nhận rằng đó là người nhà của Cố Tỉ Thành.

Sư Niệm nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất, “Cô ấy nói cô ấy có quan hệ thế nào với Cố Tỉ Thành?”

“Chị dâu, cô gái này nói cô ấy là vợ chưa cưới của Cố Tỉ Thành.” Cảnh vệ cảm thấy mờ mịt, vợ chưa cưới của đoàn trưởng Cố không phải vừa mới vào quân doanh rồi à? Sao lại có thêm một người nữa rồi.”

Sư Niệm: “...”

“Cố Tỉ Thành còn có vợ chưa cưới khác ngoài em à? Anh ta bắt cá hai tay hả?” Sư Niệm bật cười.

Sắc mặt của Sở Lạc Nhất cũng thay đổi. Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô nói, “Em biết là ai rồi, con gái của sư phụ em, chính là thanh mai trúc mã của anh đẹp trai nhà em đó.”

“Sư phụ em còn có cả con gái à?” Sư Niệm kinh ngạc, “Con gái của sư phụ em là thanh mai trúc mã của Cố Tỉ Thành, quan hệ kiểu gì thế này?”

Sở Lạc Nhất chỉ chỉ vào điện thoại trong tay cô, ra hiệu cho cô nói chuyện điện thoại xong trước đã.

Sư Niệm vòng vo cho qua chuyện, sau đó nói với anh lính gác cổng, “Chuyện này tôi không biết. Đoàn trưởng Cố cũng không nói gì với tôi. Anh xác nhận lại với Lữ đoàn trưởng của các anh nhé, tôi cũng không tiện đưa người vào.”

“Vâng thưa chị dâu.” Lính gác đáp lời, cúp điện thoại rồi nhìn về phía Lục Tư Thần đang mất kiên nhẫn đứng ở cửa, “Bây giờ tôi liên lạc lại với Đoàn trưởng của chúng tôi. Chị dâu nói Đoàn trưởng Cố không nhắc đến chuyện này với chị ấy, cũng không tiện đưa cô vào đó. Bây giờ Đoàn trưởng Cố không có ở đây, tôi xin chỉ thị từ Lữ đoàn trưởng đã.”

“Tôi là vợ chưa cưới của Đoàn trưởng nhà các anh, còn lừa nhau làm gì?” Lục Tư Thần nói với vẻ không vui, “Tôi tự gọi điện thoại cho Cố Tỉ Thành.”

“Đoàn trưởng Cố đi tập huấn mùa đông rồi, tạm thời không liên lạc được đâu.” Lính gác nghiêm túc nói. Thực ra trong lòng anh đang nghĩ, ban nãy đã có một cô vợ chưa cưới được họ công nhận, được chính miệng Đoàn trưởng Cố của họ thừa nhận đã bước chân vào quân doanh rồi.

Nhưng câu này, đồng chí gác cổng không dám nói ra.

Lục Tư Thần càng lúc càng không vui, “Vậy anh gọi điện thoại cho Lữ đoàn trưởng của các anh đi, anh ấy biết tôi.”

Mà lúc này, tại khu nhà của thân nhân, Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm gác điện thoại. Cô chống một tay lên ghế sofa, “Được đó nha, quyền hành cấp hoàng hậu luôn kìa.”

Sư Niệm trợn mắt liếc cô một cái, sau đó bắt đầu hỏi, “Em nói xem chuyện cái cô vợ chưa cưới kia là thế nào?”

Sở Lạc Nhất cũng không nghĩ rằng Lục Tư Thần sẽ đến đây. Xét thấy giữa họ còn có một người thân. Người đời vẫn có câu một ngày là thầy cả đời là cha, theo lý mà nói, cô cũng thể gọi Đàm Thần Tiêu một tiếng mẹ, vậy thì Lục Tư Thần này sẽ là chị cô.

Vấn đề quan trọng xuất hiện rồi đây, hai người có chung một anh chồng chưa cưới.

Chính là anh đẹp trai cao ráo nhà giàu kia đó.

Tuy rằng sư phụ thương cô hơn cả con gái ruột của mình, nhưng Sở Lạc Nhất cảm thấy chuyện này không thể tính như vậy được, ví dụ như con gái ruột của người ta. Nếu đến lúc sau cùng, chắc chắn Đàm Thần Tiêu vẫn thương con gái mình hơn.

Cho nên sau khi Sở Lạc Nhất kể chuyện này cho Sư Niệm, Sư Niệm nheo mắt nhìn cô, “Cũng có nghĩa là, cái cô kia là thanh mai trúc mã của Cố Tỉ Thành, nhưng sư phụ của em và ba của cô ta chưa hề kết hôn, thậm chí còn giữ thái độ thù địch?”

“Em cảm thấy thái độ của sư phụ em là thù địch, nhưng cô ta tên Lục Tư Thần cơ mà. Em thấy ba của cô ta thật ra cũng thích sư phụ của em lắm.” Sở Lạc Nhất vừa uống nước vừa nói.

“Được rồi, vậy hiện tại phải làm sao? Người ta tìm tới tận nơi rồi?” Sư Niệm vừa dứt lời, chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô bỗng reo lên. Cô nhìn thấy hai chữ “ông xã” hiện lên màn hình mà nhún vai với Sở Lạc Nhất, “Nhìn xem, người này cũng không biết nè.”

Sư Niệm nhận cuộc gọi, người bên kia đã nói luôn, “Bánh Bao Đậu đến rồi, sao em không đi đón con bé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.