Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1058: Chương 1058: Tiệc sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối [8]




Thủy An Lạc: “...”

Sở độc miệng một khi đã online thì quả nhiên là không ai có thể địch nổi!

Không khí ngày càng trở nên gượng gạo hơn, thế là bữa tiệc đang vui vẻ tự dưng lại bị hủy mất.

“Anh Ninh Dực! Sao anh có thể nói như vậy được, cô em cũng đâu có cố ý đâu!” Triệu Miểu lớn tiếng nói về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực quay đầu lại liếc mắt nhìn Triệu Miểu một cái nhưng không nói gì mà chỉ xoay người đi lên lầu.

Nhưng Thủy An Lạc đi được mấy bước lại quay lại nhìn Triệu Lâm: “Đội trưởng Triệu, lần sau bớt nói xấu sau lưng người khác đi. Ba tôi làm người thế nào tôi rõ hơn ai hết. Cô nói tôi thượng bất chính hạ tắc loạn thì sau này cô cẩn thận lại dạy hư con cháu mình đấy.”

“Bà xã, cô ta đến đàn ông còn chẳng có thì lấy đâu ra con.”

“Ối ~ Thật đáng thương quá đi!”

...

Tiếng nói chuyện của hai vợ chồng ngày càng xa, nhưng sắc mặt của những người ở dưới lại tái mét hết cả.

Thủy Mặc Vân nhìn Triệu Lâm, cuối cùng cười khẩy một cái: “Đội trưởng Triệu, nói tôi ăn trong bát nhòm trong mâm, nhưng năm đó là ai đã biết tôi đã có vợ có con mà vẫn bám lấy tôi không chịu buông? Loại phụ nữ như thế, ngoài việc khiến người ta chán ghét thì cũng chẳng có tác dụng gì nữa đâu.” Thủy Mặc Vân nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.

“Mặc Vân.” Sở Mặc Bạch kêu lên rồi đứng dậy đuổi theo.

Kiều Tuệ Hòa vỗ mạnh lên bàn một cái: “Cút, mau cút hết cho tôi, chạy đến nhà tôi còn mắng chửi người nhà tôi, ba cô dạy cô như thế đấy hả?”

Cô hai thấy Thủy An Lạc nói vậy liền biết cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của họ.

Nhất thời, bà không biết phải phản ứng sao nữa mà ngồi bệt xuống ghế.

Người của Sở gia nổi tiếng bao che, nhưng mà Triệu Lâm lại do bà đưa tới.

“Triệu Lâm, em đi về trước đi.” Cô hai vừa bóp trán vừa nói rồi ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, là con không suy nghĩ chu đáo.”

Kiều Tuệ Hòa tức giận quay đi. Hà Tiêu Nhiên cũng vội vàng đứng dậy đỡ bà lên lầu.

Còn về phần Triệu Lâm, trong nháy mắt cô ta liền trở thành đối tượng để tất cả mọi người chỉ trích, tất cả mọi người ở đây đều đang chỉ trỏ về phía cô ta.

Chưa kể còn liên quan đến người nhiều tai tiếng như Thủy Mặc Vân.

Sở Mặc Bạch đuổi theo, Thủy Mặc Vân vừa mới mở cửa xe ra định bước vào.

“Mặc Vân, ông đừng để bụng chuyện hôm nay nhé, là do chúng tôi không suy nghĩ chu đáo.” Sở Mặc Bạch trầm giọng nói.

Thủy Mặc Vân quay lại, khóe miệng khẽ cong lên: “Là do Lạc Lạc nói quậy phá thôi. Nhưng mà thấy nhà ông bao che con bé làm bậy như thế thì tôi cũng yên tâm được rồi.”

“Do con bé nó thương ông quá đấy. Tôi thật không ngờ, nhiều năm như thế rồi mà Triệu Lâm vẫn không bỏ được cái tính đấy.”

Thủy Mạc Vân cười nhạt: “Tôi đi đây, sau khi Fool qua đời, tôi còn nhiều chuyện phải giải quyết lắm.”

Sở Mặc Bạch gật đầu một cái. Thật ra thì ông không biết gì về chuyện bên quân đội cả, lý do tại sao ông biết Thủy Mặc Vân là vì lần trước ra nước ngoài gặp chuyện không may thì được Thủy Mặc Vân cứu, giữa hai người họ cũng coi như là có chút quen biết.

Sau khi Thủy An Lạc về phòng liền trông thấy hai người đàn ông đang nói chuyện ngoài cửa sổ: “Ba anh với ba em thân nhau lắm à?”

“Ai mà biết được.” Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống. Bây giờ Tiểu Bảo Bối làm gì còn có bộ dạng khóc lóc lúc nãy nữa. Cu cậu đang cười toét miệng đến là vui vẻ kia kìa.

“Triệu gia cũng được coi là nhà danh giá, làm loạn một trận như vậy, anh đoán chắc giờ Triệu gia sẽ chỉ còn tiếng xấu trong giới thôi.” Sở Ninh Dực hời hợt nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, ai bảo cô ta mắng ba cô cơ chứ.

“Sao cháu gái của Triệu Lâm cũng tới đây vậy?” Thủy An Lạc quay lại tò mò hỏi.

Cháu gái của Triệu Lâm lại liên quan đến một chuyện khác nữa.

Sở Ninh Dực ngoắc ngoắc Thủy An Lạc, sau đó anh kéo cô ngồi xuống đùi của mình rồi thấp giọng nói một câu bên tai của cô.

Cặp mắt xinh đẹp của Thủy An Lạc lập tức trợn tròn, vẻ mặt bàng hoàng không tin nổi mà nói: “Không thể nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.