Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1737: Chương 1737: Tiểu bất điểm của mẹ [11]




Tiểu Bất Điểm hô lên xong, Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc cũng đồng thời ngẩng lên nhìn.

Cách đó không xa, tuy có một ánh sáng rất nhỏ, nhưng suy cho cũng cũng thấy được hy vọng rồi.

“Còn ổn không? Tao cõng mày.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói.

Thủy An Lạc bỗng bật cười thành tiếng, “Ở cái chỗ này mà mày đòi cõng tao, không bằng tao cả mày cùng bò về phía trước còn hơn, tao không sao.” Nói rồi Thủy An Lạc lại vịn vào cánh tay Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục tiến lên.

“Đây là di chứng sau khi sinh con à?” Kiều Nhã Nguyễn dìu cô, từ từ bước đi.

“Biết là tốt rồi, mày nói xem bọn mình sinh con muốn chết muốn sống như thế có dễ dàng gì đâu nhỉ? Con cái mà hiếu thảo thì còn đỡ, chứ lỡ bất hiếu thì thôi... hừ hừ...”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên nhìn Tiểu Bất Điểm đang ở phía trước, không tránh khỏi có chút tủi thân. Cô cũng liều mạng để sinh con bé ra, nhưng lại không bằng được một ông già nuôi nó hơn hai năm nay.

Sao cô có thể không đau lòng cho được?

Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau vừa đấu võ miệng vừa bước về phía trước.

“Đó là cái gì thế.” Bánh Bao Rau nhìn con rắn con màu đỏ đang bò trước mặt, tò mò hỏi.

“Rắn dẫn đường, tôi nuôi lớn đó.” Tiểu Bất Điểm tự hào nói, trông có vẻ rất đắc ý.

Bánh Bao Rau khẽ hừ một tiếng, cũng không quan tâm tới vẻ đắc ý của cô bé.

Nhưng có điều nhóc vẫn thấy có hứng thú với rắn chỉ đường.

Ánh sáng trước mắt một lúc một lớn, trông thấy một cái hốc, nhưng khi tới rắn dẫn đường đi tới cái hốc đó lại quành lại, bò lên chân Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm quỳ xuống cầm nó lên. Bánh Bao Rau hiếu kỳ nhìn. Nnhưng khi Tiểu Bất Điểm nhìn thấy nhóc thì lại kiêu ngạo quay qua một bên.

Tiểu Bất Điểm bĩu môi, cho rắn dẫn đường vào trong túi nhỏ, ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn: “Phía trước không thể đi được nữa. Ông nói, rắn dẫn đường mà dừng lại là không thể đi nữa.”

Haiz, ông ơi, con lại nhớ ông rồi.

“Rắn dẫn đường quay đầu chứng tỏ phía trước có nguy hiểm, có lẽ chúng ta đã ra tới nơi rồi.” Thủy An Lạc nói, “Mày có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng súng.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói, “Xem ra ông già kia nói không sai, trên đảo hiện tại có lẽ đang rất nguy hiểm.”

Thủy An Lạc ngồi xổm luôn xuống, đấm đấm lên vùng hông của mình, một lúc sau mới nói: “Sao thế?”

“Mày đợi ở đây đi, tao ra ngoài xem xem thế nào, mày với tụi nhỏ đừng ra. Có lẽ ở đây an toàn hơn.” Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn, đặt khẩu súng vào tay Thủy An Lạc.

“Mày đưa tao làm gì?” Thủy An Lạc đẩy khẩu súng lại cho Kiều Nhã Nguyễn, bên ngoài mới nguy hiểm hơn kìa.

“Ai đưa mày, cái này là để bảo vệ hai đứa bé.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi lại cong người xuống đi ra ngoài.

Tiểu Bất Điểm hé miệng ra nhưng lại không nói gì cả, thế rồi lại cúi đầu nghịch chiếc túi nhỏ của mình.

Bé muốn nói, ở bên ngoài nguy hiểm lắm.

Nhưng bé không muốn nói với cô, vì bé nhớ ông.

Thủy An Lạc xoa xóa cái đầu nhỏ của bé, lại không để ý dưới đất sạch hay bẩn mà ngồi phệt luôn xuống.

“Mẹ.” Bánh Bao Rao kêu lên, rồi lại vươn tay ra muốn đấm lưng cho mẹ.

Bàn tay của nhóc bé có xíu, đấm lên người cô chẳng có chút cảm giác gì, nhưng đây là tấm lòng của con trai, đối với cô mà nói chính là niềm an ủi lớn nhất.

Tiểu Bất Điểm vẫn cúi gằm mặt không nói chuyện.

Thủy An Lạc kéo cô bé vào lòng, chỉnh lại mớ tóc hỗn loạn của cô bé, rồi lại buộc lại gọn gàng thành tóc đuôi ngựa.

“Mẹ con sẽ không sao đâu, mẹ con lợi hại lắm đấy.” Thủy An Lạc khẽ nói bên tai cô bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.