Lúc Phong Phong chạy đến nơi thì Kiều Nhã Nguyễn đã mất tích, Sư Hạ Dương vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Sắc mặt của Phong Phong cực kỳ khó coi, thế nhưng chuyện này là do anh ta mà ra cho nên cũng chẳng thể trách cứ ai được.
Sư Hạ Dương nhìn sắc mặt sầm sì của Phong Phong, trầm giọng nói: “Cậu có chắc cô ấy bị người của ông ngoại cậu mang đi không?”
Phong Phong nheo mắt lại, trong tay vẫn còn đang nắm kính viễn vọng.
“Có thể là không phải.” Bởi vì đến giờ này mà ông ngoại của Phong Phong vẫn chưa gọi điện uy hiếp anh ta, cho nên có thể khẳng định là đám người kia vẫn còn ở nơi này.
“Tự tôi sẽ đi tìm, các người không cần theo!” Phong Phong nói rồi nhanh chóng rời di.
“Nam thần của tôi thật đẹp trai quá đi! Nam thần! Để tôi đi theo bảo vệ anh!!!” Triệu Phi Phi lớn tiếng kêu lên.
Mọi người: “...”
Bọn họ có thể quăng cái người chiến hữu này đi được không?
Sư Hạ Dương: “...”
Anh ta ngàn tính vạn tính cũng không thể tính được lại có một nữ binh như thế này.
Liêm sỉ vứt đầy đất rồi.
Cánh rừng này rất lớn, nhưng nếu so với cả ngọn núi Châu thì thật ra vẫn chẳng là gì.
Dù sao trong tay Kiều Nhã Nguyễn vẫn có đèn laser, chỉ cần mọi người có thể tìm được nguồn sáng này thì có thể tìm được cô rồi.
Sau khi trời sáng, trong rừng trở nên náo nhiệt.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn những tia nắng mặt trời xuyên qua tán cây rồi lại cúi đầu nhìn đèn laser trong tay mình: “Phong Phong ngu ngốc, cái này đâu thể dùng được vào ban ngày!!!” Vậy nên cô cũng chỉ có thể đợi đến đêm mà gửi tín hiệu thôi.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn cũng không sợ hãi, cô quyết định ngồi bệt xuống cạnh gốc cây chờ trời tối.
Cô và Phong Phong, hình như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở bệnh viện, khi đó ánh mắt của anh ta thật dọa người.
Lúc đó cô cũng không nhận ra anh ta là ai.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn rời đi vào ba năm trước, quả thật cô đã chuẩn bị cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta nữa. Nhưng Phong Phong đau khổ thì làm sao cô có thể không xót xa, vừa mới nghe được có người đối xử với anh ta không tốt thì chính cô là kẻ đầu tiên đứng dậy, sau đó tự chạy tới cửa mà tha thứ cho người ta rồi.
“Được thôi, hai kẻ bất lực, để xem ai là người đau khổ hơn, anh cũng đã biết rồi đó Phong Phong.” Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tay nắm lại thật chặt.
Kiều Nhã Nguyễn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có tiếng rắc rắc nhỏ từ phương xa truyền đến. Kiều Nhã Nguyễn vội vàng đứng dậy rồi nhìn bốn phía xung quanh một cách đề phòng.
Thanh âm này càng ngày càng gần, dần đần đã có thể nhận ra đó là tiếng bước chân.
“Một, hai, ba, bốn, năm...” Kiều Nhã Nguyễn lầm nhẩm đếm, cuối cùng dứt khoát chửi bậy luôn, mẹ nó, sao đám người đó đuổi theo nhanh vậy chứ.
Nếu như cô bị bọn họ mang đi thì không biết tương lai phải thảm đến cỡ nào, cái gì có thể nghĩ cô cũng nghĩ tới hết một lượt rồi.
Lão Bá tước kia là tên tiểu nhân nham hiểm, à không phải, là lão già nham hiểm. Lão ta còn gian trá hơn cả cô nghĩ nữa.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn bốn phía xung quanh sau đó trốn đằng sau một cây cổ thụ, cứng đấu cứng thì cô chết chắc rồi.
Mặc dù nơi đây rất tốt để lẩn trốn nhưng những tay lính đánh thuê kia cũng không phải hạng thường, bọn họ hiểu những kỹ năng chiến đấu và sinh tồn trong rừng hơn Kiều Nhã Nguyễn, vậy nên chẳng bao lâu sẽ tìm được cô thôi.
Kiều Nhã Nguyễn thấy những người đó ngày càng đến gần thì nhịn không được mà thầm mắng một câu: Lão già chết bầm, tốt nhất là đừng để ông đây nhìn thấy lão.
“Cô Kiều, cô cũng biết mình không chạy thoát được, cần gì phải lãng phí thời gian như vậy chứ?” Gã cầm đầu oang oang nói, mắt vẫn quan sát khắp xung quanh.
Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn khẽ nhếch lên, cô không hề bước ra.
Ai nói lãng phí thời gian thì không có ích lợi gì chứ, nhỡ đâu chỉ một giây sau sẽ xảy ra kỳ tích thì sao?”
“Xì xì...”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu thì thấy con rắn nhỏ màu xanh lục có cái đầu hình tam giác đang bò lên đùi mình, sắc mặt của cô thay đổi ngay lập tức.
Khốn nạn, ông trời muốn tuyệt đường sống của cô đấy à?
Con rắn nhỏ đó từ từ men theo đùi của Kiều Nhã Nguyễn trườn lên. Cô nhìn chằm chằm vào đó, còn bàn tay thì siết chặt đèn laser.