Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2365: Chương 2365: Tiểu bất điểm vừa hôn anh trai rồi [2]




Chuyện hôn lễ, Kiều Nhã Nguyễn vốn cũng không muốn tổ chức, do Phong Phong muốn nịnh bợ ba mẹ vợ, mặc kệ sự phản đối của cô rồi cứ khăng khăng nói mẹ cô đúng.

Thế thì đúng thôi.

Giờ thì xong đời rồi.

Cho nên, Kiều Nhã Nguyễn làm sao có thể không vui cho được, cô đang chờ người này hối hận cơ mà.

Bởi vì Vương Phi được chiếu rầm rộ, những tin đồn trước đó của Phong Phong biến mất, anh lại quay về với vị trí Ảnh đế - nam thần quốc dân của mình. Còn Triệu Uyển Uyển cũng nhờ bộ phim này mà giá trị thương mại tăng vọt, trong một tháng ngắn ngủi, lời mời liên miên, song vẫn có George giúp cô kiểm soát.

Có lẽ vì Triệu Uyển Uyển từng bước đạt tới đỉnh cao này, khi còn chưa nổi tiếng bị người ta chèn ép quá lâu, cho nên chuyện nổi danh trong một đêm không khiến cô thay đổi bản thân, vẫn chuyên tâm vào việc quay phim như trước.

Khi Phong Phong đến, cửa chính bị phóng viên và fan hâm mộ chặn kín. Cũng may George đã nghĩ tới từ trước, cho nên đã bảo bảo vệ bố trí mở đường cho anh.

“Anh Phong, nghe nói đây là lần thứ hai anh hợp tác cùng Triệu Uyển Uyển, xin hỏi anh cảm thấy cô Triệu thế nào?”

“Anh Phong, tin đồn gần đây của cô Triệu với một sĩ quan quân đội, anh có biết hay không?”

“Anh Phong, ban đầu vì sao anh lựa chọn hợp tác với một minh tinh không có tên tuổi? Cô Triệu có được thành tựu như ngày hôm nay có phải vì đi cửa sau của Sở Thị hay không?”

...

Câu hỏi càng lúc càng nhiều, Phong Phong dừng hẳn lại, quay đầu nhìn vào vị phóng viên vừa đặt câu hỏi, “Một người không nhìn ra nổi diễn viên có khả năng diễn xuất hay không còn đòi làm phóng viên, không sợ mắt nhìn người lệch lạc rước thêm họa vào thân à?” Phong Phong nói xong liền xoay người đi thẳng.

Người phóng viên bị mắng đứng đơ như cây cơ tại chỗ, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Những người khác cũng hết hồn, tin Phong Ảnh đế vì Triệu Uyển Uyển mà mắng cả phóng viên chắc chỉ lát nữa sẽ bay khắp thành phố A. Đây chính là sức mạnh của đám săn tin, bởi vì họ rất ít khi coi trọng sự thật.

Thủy An Lạc đang lướt tin tức, nhìn thấy tin này liền “ai dô” một tiếng, “Phong Phong đúng là Ảnh đế có khác, vừa quay về đã lên ngay trang nhất, điều khiển ngay dòng chảy tin tức của cả thành phố A này rồi.”

Sở Ninh Dực đang ngồi trên giường, dựa vào gối đọc tài liệu, tài liệu anh đang cầm do chú Sở gửi tới. Nghe Thủy An Lạc nói vậy, anh thản nhiên đáp lời, “Bây giờ phóng viên trong giới giải trí có bao nhiêu người nói sự thật?”

“Cũng hết cách thôi, nói thật thì có ai đọc báo nữa? Hơn nữa, không phải vẫn có người dùng tin đồn để “tẩm bổ” cho đôi mắt đó sao. Cái này gọi là một người bằng lòng đánh đòn một người bằng lòng chịu đòn, vấn đề mọc từ gốc mọc lên, nói thế nào cũng vô dụng, cho nên, không thể trách đám săn tin đó được.” Thủy An Lạc vừa xem tin tức vừa lên tiếng.

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn cô, không phản bác lại.

“Sắp xuất viện được rồi, em còn ở đây chiếm chỗ của người ta làm gì?” Đây là lần thứ năm trong ngày hôm nay Sở Ninh Dực nhắc đến vấn đề này.

“Đợi kết quả thôi, đợi kết quả kiểm tra chiều nay có rồi hẵng nói.” Thủy An Lạc vẫn kiên trì, ném điện thoại sang một bên, chạy tới bên cạnh Sở Ninh Dực ôm lấy cổ anh, “Này, sau khi chúng ta trở về, em đi làm nhé.”

Sở Ninh Dực nhíu mày, lần này anh không phản đối.

“Cốc cốc cốc...”

Có người gõ cửa, Thủy An Lạc đứng thẳng người phía sau Sở Ninh Dực, quay đầu nhìn.

“Thiếu gia.” Chú Sở bước vào, trong tay là một cái hộp, “Tôi đã lấy thứ cậu cần về rồi đây.”

Thủy An Lạc tò mò đưa tay ra nhận lấy, “Đây là gì thế?” Thủy An Lạc nói xong, mở hộp ra, bên trong là miếng ngọc bội của Tiểu Bất Điểm, chỉ là ở giữa có một vệt chất lỏng màu tím, bên trên gắn thêm một viên kim cương, Thủy An Lạc kinh ngạc nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.