Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3225: Chương 3225: Tiêu chuẩn kép của anh sở [1]




Lúc hai người vào đến lều, Sư Niệm khó hiểu nói: “Sao cô ta vẫn ở đây? Không bị xử phạt gì à?”

| “Phạt thế nào đây, không có chứng cứ gì cả.” Sở Lạc Nhất nói, ngồi phịch xuống giường, “Không thể nói em nhìn thấy được đúng không, đó đầu gọi là chứng cứ?”

Sư Niệm nghĩ, không có chứng cứ xác thực đúng là không được, giống như không có chứng cứ xác thực, cô cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn như vậy để đuổi Dương Giai đi, nhưng lại không thể xử phạt cô ta.

“Nhưng cứ để cô ta đắc ý mấy ngày nữa đi, sớm muộn gì em cũng đuổi cô ta đi.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói. Chẳng qua là bây giờ không có thời gian để ý đến cô ta mà thôi, cô còn đang bận chuyện vẽ tranh minh họa. Chờ vẽ xong nhất định cô sẽ giải quyết người phụ nữ kia. Sư Niệm gật đầu, nhìn đồng hồ, “Bọn họ dạo này đang bận bịu gì vậy, cảm giác ai cũng căng thẳng.”

“Nửa tháng qua rồi, quân Đỏ sắp lấy lại quyền chủ động. Nếu trong hai ngày tới quân Xanh không tìm được bộ chỉ huy của quân Đỏ, như vậy, khả năng thắng sẽ thấp hơn.” Sở Lạc Nhất nói, nghĩ đến chuyện anh Cả còn đang chặn đường Cố Tử Thành, lại thấy thương cho anh.

Sư Niệm khựng lại một lúc, được rồi, chẳng trách bọn họ đột nhiên bận rộn như vậy.

Có điều như thế này, e là anh ấy lại càng không chú ý đến sức khỏe của mình. Lúc này cô sao có thể trở về được chú?

Cho nên cứ ở lại thêm mấy ngày nữa đi vậy!

Thành phố A, Thấm Tâm Viên.

Tin tức về đảo Kim Cương đã liên tiếp được đưa tin mấy ngày liền, ngay cả Sở Ninh Dực cũng không thể không chú ý đến tin tức này.

Anh vào phòng làm việc lấy tấm bảng đã mấy chục năm rồi mình không đụng tới ra, bên trên trống rỗng.

Lúc Thủy An Lạc bước vào, thấy anh đang đờ ra nhìn tấm bảng.

Thủy An Lạc đặt ly trà vào tay anh, “Chuyện lần này phiền phức lắm à?”

Sở Ninh Dực cầm ly trà ấm áp lên, cuối cùng cũng thu hồi lại tầm mắt, “Bình thường.”

“Lần trước anh như thế này là lúc phải đối phó với Zero và Bạch Dạ Hàn.” Thủy An Lạc ngắt lời anh, “Giờ thì hay rồi, họ đã chết, lại có thêm một Bạch Hoành. Kiếp trước anh đã làm gì nhà họ Bạch à?”

“Chắc là diệt môn rồi.” Sở Ninh Dực nói hùa theo vợ, sau đó quay lại nhìn Thủy An Lạc: “Em có nghĩ chuyện đảo Kim Cương lần này chỉ là tình cờ thôi không?”

“Làm sao mà em biết được, có người có thể khống chế được cả thiên tai à?” Thủy An Lạc nói, kéo anh ra ngoài, “Em không cần biết, giờ anh phải ăn cơm đã rồi làm gì thì làm.”

Lúc hai người đi xuống, Sở Lạc Duy vừa hay cũng đang ở nhà. Cậu đang gọi điện thoại, đầu bên kia không cần đoán cũng biết là ai, chỉ có cô nhóc kia mới có thể khiến cậu trở nên như vậy.

“Cậu đừng mơ, chuyện này cho qua đi, cậu tới đảo Kim Cương làm gì?” Sở Lạc Duy một tay chống nạnh, giọng nói không lớn nhưng đầy kiên quyết.

“Đó là tiền của bà đây, sắp bị hỏa thiêu hết rồi, cậu còn hỏi tôi đi làm gì?” Lúc này, Kiều Vị Nhã ở bên kia đã nhảy đùng đùng trên ghế sofa.

“Đừng có nhảy nữa, cậu thiếu chút tiền đó à?” Sở Lạc Duy cười khẩy.

Kiều Vi Nhã dừng phắt lại, nhảy từ trên ghế xuống đất, đi tới đi lui: “Cũng sắp rồi, bà đây nghèo chết đi được đây này!”

Sở Lạc Duy:“...”

“Không định đi học? Không định thi nữa à?” Sở Lạc Duy thấy ba mẹ xuống dưới liền đi sang một bên nói chuyện.

“Chỉ đi xem thế nào thôi mà, cũng có phải ở lại đây luôn đâu. Cậu không đi thì thôi, tôi đi với anh Sở Vi.” Kiều Vi Nhã lẩm bẩm, xỏ dép chạy vào phòng bếp, “Đó là thứ bà nội để lại cho tôi, nói gì thì nói tôi cũng phải tự mình đến xem thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.