Lạc Hiên từ từ buông lỏng cánh tay cô. Anh lại nhìn cô với một ánh mắt khác.
“Rồng của em bị giam cầm?” Lạc Hiên nói, sắc mặt lại càng lúc càng khó coi hơn.
Trong dòng hồi ức của anh, có những chuyện mà anh không thể nào quên được, đó là những ký ức trước khi mẹ anh lâm chung.
Thủy An Lạc gật đầu, tựa người vào lan can, “Vốn dĩ hôm nay có thể đánh thẳng vào căn cứ cho chúng trở tay không kịp, nhưng Sở Ninh Dực đột nhiên đổi ý. anh ấy tự chạy tới hang ổ nhà người ta, rồng thật đang ở trong đó.”
Lạc Hiên đưa tay đỡ trán, “Cho nên, căn cứ đó ngoài vấn đề về người cải tạo gen ra còn có vấn đề khác nữa, bây giờ các em ở thế bị động rồi?”
Thủy An Lạc gật đầu, nhìn Lạc Hiên lúc thì chống nạnh, lúc thì đỡ trán, đã thế còn không ngừng đi tới đi lui.
“Anh làm sao thế? Em còn chưa lên cơn điên cơ mà.” Thủy An Lạc thấy anh không có vẻ gì là dừng lại, không kìm lòng được mà hỏi.
Lạc Hiên trừng mắt nhìn cô.
Thủy An Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội. Cô chỉ nói sự thật thôi mà.
Có điều Lạc Hiên cuối cùng cũng dừng lại, đưa tay ra nhéo tai cô, “Cho nên, dáng vẻ đau thương như sắp chết khi em gọi điện thoại cho anh ban nãy là vì em nghĩ chuyện này là do anh làm hả.”
“Ai da, đau, đau, đau...” Thủy An Lạc bị anh nhéo đến mức tức giận nhảy dựng lên, “Cứ làm như thể anh chưa làm việc đó bao giờ ấy, “một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng”, anh có hiểu không hả?”
“Không hiểu, không phải người Trung Quốc.” Lạc Hiên buông cô ra, lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc, “...”
Lý do này rất hay, không sai tí nào.
Sao đó Lạc Hiên lại nhìn về phía mấy người bên ngoài, “Họ đều biết cả rồi?”
Thủy An Lạc gật đầu, “Đều là người mình cả.”
Lạc Hiên hừ một cái, không hiểu vì lý do gì, Thủy An Lạc cũng không buồn để tâm.
“Bây giờ phải làm thế nào, em nhất định phải đến đảo Kim Cương, nhưng em sợ em đi rồi sẽ thành gánh nặng cho Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc lo lắng cất tiếng.
Lạc Hiên nghĩ một lúc sau đó mới nói, “Đi thì em nhất định phải đi, chuyện về rồng anh từng nghe mẹ anh nhắc tới, cụ thể thế nào thì anh cũng không biết, càng không biết nếu thứ đó xảy ra chuyện có ảnh hưởng tới em hay không, điều này cũng là một phiền phức.”
Lòng Thủy An Lạc trầm xuống, cô có thể cảm nhận được đau đớn thống khổ của con rồng kia, vậy nếu như rồng chết thì cô...
Cô chưa muốn chết đâu.
Lạc Hiên nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới một lượt, trầm giọng nói, “Nếu như em muốn đi, thực sự sẽ gây nên phiền phức cho Sở Ninh Dực. Dù sao thì nếu chỉ có một mình Sở Ninh Dực, kiểu gì cũng thoát thân được, nhưng nếu đưa em theo~”
Thủy An Lạc cảm thấy có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu, “Anh có thể đừng dùng ánh mắt kỳ thị đó khi nói ra những câu kỳ thị đó được không hả?”
Lạc Hiên nhún vai, tỏ ý mình chỉ nói sự thật thôi.
“Ngọc bội đâu?” Lạc Hiên hỏi.
Thủy An Lạc hất cằm về phía Tiểu Bất Điểm, “Khi ấy Tát Phổ Man bảo em để lại nó, sau đó tặng lại cho Tiểu Bất Điểm rồi.”
“Lời ông thầy bói đó mà em cũng tin?” Lạc Hiên kinh ngạc kêu lên, dường như không thể tin nổi.
“Ít nhất người ta mạnh hơn anh, ít nhất người ta từng cứu em chứ chưa hại em.” Thủy An Lạc phản bác với vẻ tức giận.
Chỉ một câu nói của Thủy An Lạc đã khiến Lạc Hiên hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi.
“Miếng ngọc bội đó ban đầu là mẹ anh cho anh, nếu em tới đảo Kim Cương anh nghĩ em vẫn nên mang nó theo.” Lạc Hiên khẽ nói.
Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bất Điểm đang chơi bên ngoài kia, hai đầu lông mày nhíu chặt, “Đó là thứ duy nhất Tát Phổ Man để lại cho Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm rất trân trọng nó.”
Lạc Hiên cúi đầu liếc cô, “Một là lấy miếng ngọc đó, hai là không cần mạng của em nữa.”