Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2288: Chương 2288: Tình cảm chẳng phải là thứ gì tốt đẹp [5]




Sau khi đứng thẳng dậy, An Phong Dương nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Chú Hạng và cô Công chúa Delia nay có quan hệ gì mà phải dùng mọi cách để cứu bằng được thế?”

“Yêu mà không có được, người đầu tiên Công chúa Delia yêu là Lạc Vân, sau đó bà ấy yêu Phong Chính, nhưng hết lần này đến lần khác đều không phải là ông ta.” Sở Ninh Dực nói, cuối cùng cũng thu ánh mắt của mình lại.

An Phong Dương khẽ nhún vai, “Mọi việc trên đời này không thoát nổi một chữ tình mà.”

Sở Ninh Dực không có ý kiến gì với lời cảm thán của An Phong Dương, hiện tại anh chỉ nghĩ tới việc tìm cách để thả được rồng ra thôi.

An Phong Dương lại nhìn về phía Công chúa Delia, trông bà chỉ giống như đang nằm ngủ.

Sở Ninh Dực cũng nhìn về phía bà, vì bà cho nên rồng của Thủy An Lạc mới bị giam cầm ở đây.

Cũng bởi vì bà ấy mà chú Hạng mới nghĩ đủ mọi cách để nghiên cứu người cải tạo gen, chỉ để cứu sống bà ấy.

Sở Ninh Dực nghĩ, chắc chắn Công chúa Delia không biết rằng trên đời này lại có một người yêu bà ấy điên cuồng đến vậy.

An Phong Dương nghĩ tới những lời mà họ đã nghe được trước đó, cùng với phỏng đoán của Phong Phong, người cải tạo gen cần thay là vì vấn đề về tim.

Bây giờ xem ra, chú Hạng muốn đem cơ quan duy nhất còn sống của Công chúa Delia cấy ghép vào cơ thể của người cải tạo gen, như thế thì cũng đồng nghĩa với việc công chúa Delia sống lại rồi.

“Quả nhiên, mức độ biến thái của một số người chỉ có mấy người biến thái như cậu mới hiểu được, tại sao ông ta lại nghĩ tới... cách làm không tưởng này chứ.” An Phong Dương khó khăn lắm mới tìm ra một từ ngữ để hình dung về cách làm của chú Hạng.

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn An Phong Dương, “Nhưng ông ta gần như đã thành công rồi.”

An Phong Dương nhún vai, không phủ nhận chuyện này, ông ta quả thực rất giỏi.

Hai người đứng trong hầm băng một lúc lâu mới rời đi. Sở Ninh Dực biết, chỉ nhìn như vậy, anh không thể tìm ra biện pháp nào.

Sau khi hai người về phòng, An Phong Dương cuối cùng cũng nói ra được điều mà anh suy nghĩ cả quãng đường, “Tôi cảm thấy chuyện này nếu cậu muốn giải quyết, buộc phải để Lạc Lạc qua đây. Dù sao thì con bé mới là người trong cuộc mà.”

An Phong Dương vừa dứt lời liền e dè nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực không phản bác, nhưng cũng không mở lời đồng ý.

“Nếu cậu đã vì giải quyết chuyện của cô ấy mà gạt hết chuyện liên quan đến quân đội sang một bên, cậu cũng biết chứ, hai chúng ta ở đây không có tác dụng gì cả, bởi vì chúng ta không biết chuyện gì liên quan tới Long gia hết.” An Phong Dương rất nghiêm túc. Anh rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy với Sở Ninh Dực.

Dù sao thì, bất kể Sở Ninh Dực quyết định thế nào, anh cũng luôn ủng hộ, bao gồm cả việc tự chui đầu vào lưới lần này.

Đôi đồng tử của Sở Ninh Dực như sâu thêm, nhìn về phía An Phong Dương.

An Phong Dương nhún vai như không có gì, “Đây là ý kiến của tôi thôi, mà tôi cũng thấy đây là cách hay nhất rồi.”

“Có phải cậu cũng cảm thấy tôi đã quyết định sai rồi không.” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.

An Phong Dương ngồi trên giường, hai tay chống lên mặt giường, “Nếu như đứng từ góc độ thay thế cậu mà nói, đây là một sai lầm cực kỳ lớn, thậm chí là một sai lầm không thể tha thứ được. Nhưng đứng từ một phương diện khác, tôi ủng hộ cậu, bởi vì hôm nay nếu là Mân Hinh, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Lời An Phong Dương nói là thật, bởi vì hiểu người anh em của mình, cho nên dù ban đầu có thể rời đi, anh vẫn lựa chọn cùng Sở Ninh Dực đến nơi này.

Sở Ninh Dực ngồi trên ghế, trầm giọng nói, “Vậy cậu có từng nghĩ đến việc, chú Hạng lên kế hoạch bao nhiêu năm nay, rốt cuộc là vì để cứu một người phụ nữ, hay là vì khống chế các nước lớn còn lại hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.