Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1460: Chương 1460: Tình hết vs duyên tàn [4]




Sở Ninh Dực nghe thấy động tĩnh bên trong, động tác dưới tay càng dùng sức hơn.

“Nói! “

Anh không còn thời gian, vào lúc này cũng chỉ còn nước đánh cược với cậu ta.

Bởi vì anh ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện Bạch Dạ Hàn lại đâm một dao sau lưng mình.

Cho nên anh không hề có chút phòng bị nào với Bạch Dạ Hàn cả.

“Sở Ninh Dực, cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, câu nói đầu tiên cậu đã nói với tôi là gì không?” Bạch Dạ Hàn ung dung nói.

Câu nói đầu tiên?

Sở Ninh Dực làm sao mà nhớ kỹ mấy thứ này được.

Thủy An Lạc một lần nữa tránh thoát khỏi sự tập kích của con mãng xà, đáng tiếc cửa sổ đã bị đóng đinh, cô kéo thế nào cũng không ra.

“Nếu anh ấy biết anh là người như vậy, trước đây cũng sẽ không cứu anh, a...” Thủy An Lạc kêu, trốn vào góc, nhìn khung cửa sổ bị con mãng xà đâm vào mà rung lên.

Má, sao mày không đẩy ra giúp tao chứ?

Thủy An Lạc kêu một tiếng, trái tim Sở Ninh Dực lại run lên một cái.

“Tôi không nói gì cả.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“2.” Bạch Dạ Hàn nói ra một con số.

“Câu hỏi thứ hai, trước đây tại sao muốn cứu tôi?” Khi Bạch Dạ Hàn hỏi câu này, giọng nói có chút phẫn hận.

“Nếu như biết có ngày hôm nay, trước đây tôi sẽ không cứu cậu.” Sở Ninh Dực nói lại câu mà Thủy An Lạc vừa nói.

Câu hỏi này, Bạch Dạ Hàn không cho anh một con số nào.

“Anh biết tại sao tôi muốn làm luật sư không?”

Thủy An Lạc nghe vấn đề này, ngay cả hai chữ “má nó” cũng không muốn nói nữa, chỉ muốn nói, gã song tính nhà anh tởm lợm quá rồi đấy.

Thủy An Lạc chửi rủa tít mù trong lòng, chỉ có vậy mới có thể khiến cô ấy giảm bớt chút sợ hãi trong lòng.

Bụng hơi nhói đau, Thủy An Lạc ngồi dưới đất vươn tay ghì lấy bụng mình, giúp bản thân không ngã quỵ xuống.

Nhưng cô lại không thể nói với Sở Ninh Dực, nếu như nói ra, anh sẽ bị phân tâm.

“Cục cưng, hãy cố gắng thêm một lúc nữa nhé.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, nhưng con mãng xà kia lại đột nhiên tấn công, quấn lấy thân thể của cô, “Hự...” Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, cầm trâm gài tóc đâm thẳng vào lớp da dày của nó.

Thế nhưng tất cả chẳng là gì với con mãng xà kia.

“Bởi vì tôi.” Sở Ninh Dực tức giận nói.

“Nhưng mà, hình như không còn kịp rồi, không bằng, cậu hãy chọn đi, một là cậu đi cùng với tôi, hoặc là cô ấy đi cùng với tôi. Cậu chỉ cần chọn một cái thôi, chỉ cần cậu chọn bất cứ cái nào, tôi đều sẽ thả một người.” Bạch Dạ Hàn nhìn Sở Ninh Dực, trong đôi mắt dần dần không còn áp lực, mà biểu hiện ra sự mê luyến.

Thủy An Lạc bị mãng xà quấn chặt hơn, gần như đã cướp đoạt hết toàn bộ hô hấp của cô.

[Khoa học có thể giải thích tất cả mọi thứ về Long gia, duy chỉ không giải thích được cặp mắt rồng có thể mê hoặc chúng sinh này là thế nào?]

Giọng nói của Long Nhược Sơ đột nhiên vang lên bên tai. Thủy An Lạc đã buông chiếc trâm gài trong tay ra, cố sức giơ tay lên.

“Bạch Dạ Hàn, rắn suy cho cùng cũng chỉ có thể là rắn, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu, không phải đang đặt câu hỏi sao? Tiếp tục hỏi đi.” Giọng nói khàn khàn của Thủy An Lạc vang lên.

Tay phải cô dùng hết sức lức mới vươn đến nơi khóe mắt, nhìn con mãng xa ngày một gần hơn và cả lực siết ngày một mạnh. Cô đột ngột vươn tay, chịu đựng cơn đau khi chọc vào mắt, gỡ kính áp tròng của mình xuống.

Mắt bị ngón tay chọc đau rát, đôi mắt tím dưới ánh trăng tản ra màu sắc tà mị.

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi nhướng lên, nghe câu hỏi vang lên bên ngoài, thấp giọng nói: “Đồ súc sinh, ông đây đã suýt gặp tử thần bao nhiêu lần mà vẫn chưa chết được, hôm nay tao không tin có thể chết trong tay mày.”

Nói rồi, Thủy An Lạc tập trung tinh thần đối diện với ánh mắt của con mãng xà.

Mạng của cô, giờ khắc này giao vào tay của Long Nhược Sơ, mong rằng bà ta không gạt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.